Mà dạ dày ở bên trong cơ thể cậu, bên ngoài khí kình vẫn còn đang đốt cháy hừng hực, mấy con oán linh này chỉ có thể bị ép tiến vào tinh thần của cậu ta.
Lại bởi vì ý thức xâm nhập vào không gian suy nghĩ, tác dụng của võ kỹ biến mất, nên Trần Vũ "không bị ngáo" mới chiếm quyền khống chế ở đây."
Nghĩ đến tận, trong lòng Trần Vũ vô cùng phức tạp.
"Chuyện này... Thật là hợp lý ngoài ý muốn."
Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết người ngốc có ngốc phúc sao?
Trí thông minh giảm xuống, vận may tăng vọt.
Đại lão dù ghê gớm đến đâu cũng không thể bằng "Vận mệnh" chi tử...
'Về sau vẫn phải cẩn thận một chút.' Trần Vũ trầm tư: 'Không có năng lực phán đoán bình thường, rất dễ đâm đầu vào tường.'
Không có trí thông minh không đáng sợ.
Không có trí thông minh mà gan lớn, cái này mới đáng sợ...
Bình phục cảm xúc, Trần Vũ không tiếp tục suy nghĩ lung tung, ánh mắt nhìn về phía ba con oán linh đang run dữ dội kia, mở miệng: "Các ngươi đã xảy ra chuyện gì."
(A! Nó nói chuyện với ta kìa! )
(Ác ma đang nói chuyện với ta... )
(Mẹ ơi! Con sắp móm rồi. )
"Sao các người đột nhiên lại sợ ta như vậy?"
(Oa! Thật là đáng sợ. )
(Ác ma đã nói chuyện với ta... )
(Tạm biệt mẹ, xuân này con không về rồi... )
Trần Vũ: "..."
Khống chế tình trạng thân thể của mình, Trần Vũ nắm lấy con oán linh đầu tiên bên trái lên, lạnh lùng nói: "Muốn chết đúng không?"
(Oa! Tôi không muốn chết. )
"Vậy ta hỏi, ngươi trả lời."
(Oa! Tôi không muốn trả lời. )
"Các ngươi không phải thích hút tinh thần của nhân loại sao, tại sao khi thấy tôi lại bỏ chạy?"
(A! Tổng thống nói cho chúng tôi biết, ngươi là Ác ma, phải tránh xa ngươi ra. )
(Đừng nói chuyện với Ác ma! ) Oán linh ở giữa ồn ào.
(Ba là cây nến vàng... Mẹ là cây nến xanh... ) Con oán linh phía bên phải vươn cổ hát lớn.
"Hai người câm miệng lại!" Trần Vũ một cước bên trái , một đạp bên phải đá bay hai con oán linh, sau đó hỏi con oán linh đầu tiên: "Ai là tổng thống."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận