Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 221: Lời chúc tốt đẹp (2) Chương 221: Lời chúc tốt đẹp (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Tất cả đều là nhờ ơn của Vũ ca." Đoạn Dã tự đắc giơ ngón tay cái lên: "Dựa vào một cây ngân thương, giống như Triệu Vân tái thế ! Trên Trường Bản Pha bảy vào bảy ra! Hình thức chấn động, biến hóa chiêu số chín chín tám mươi mốt lần! Hung mãnh vô cùng, dũng rót tam tinh! Giết cho Trường Bản Pha không chừa mảnh giáp, quân lính tan rã!"
"Oaaaa!" Trong mắt Trương Yến Yến có vô số ngôi sao nhỏ.
"Nhưng là . . ." Đoạn Dã vỗ đùi: "Trường Bản Pha kia tự nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, không chỉ diện mạo như hoa như ngọc, kinh nghiệm cũng hết sức phong phú, làm sao có thể để cho trường thương tùy ý ra vào. . ."
Trần Vũ tay run một cái, mũi kiếm vốn là chuẩn bị chém tới khóa cửa lại trực tiếp chặt đứt hai cộng tóc trên đầu Đoạn Dã. . .
. . .
Ngay lúc đó, tất cả Trạng Nguyên và người phụ trách tuyển sinh của đại học Bắc Kinh đều được Trần Vũ giải cứu.
Sau khi hiểu được hết mọi chuyện, người phụ trách ôm chặt lấy Trần Vũ: "Anh hùng!"
"Trần Vũ! Cậu chính là anh hùng của trường đại học Bắc Kinh chúng ta!"
"Nói quá lời, nói quá lời. . ." Trần Vũ xua tay vài cái.
"Sao mà cậu có thể làm được vậy? Dĩ nhiên có thể chạy ra miệng cọp? Tìm tới cứu binh?"
Đoạn Dã thần sắc giật mình, cánh tay phải giơ lên cao: "Đương nhiên là dựa vào trường thương của Vũ ca rồi, cây thương đó biến ảo vô tận, có thể rót ba cân. . ."
"Bạch!"
Trường kiếm tới cổ của hắn.
Đoạn Dã: ". . . A."
Trần Vũ: "Có cần tôi cũng cho cậu rót ba cân hay không?"
Đoạn Dã: ". . ."
"Đoạn Dã, sau này khi nói bất cứ chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ cho kỹ trước?" Chiêu sinh người phụ trách bất mãn chen Đoạn Dã ra, ôm Trần Vũ: "Chúng ta đi nhanh đi. Nếu không cái nhà giam này sập. . ."
"Được."
"Tất cả mọi người đuổi theo, đừng tụt lại phía sau! Trần Vũ, chỉ cần công lao lần này, về sau cậu đều không cần xin học bổng trong bốn năm ở trường nữa! Nhà trường còn phải trao tặng huy chương cho cậu. . ."
Dưới sự bảo vệ và lãnh đạo của Trần Vũ, đoàn người cuối cùng cũng đi ra pháo đài.
Bên ngoài, cuộc chiến sớm đã kết thúc.
Mặt đất tràn đầu gai góc, khói đen lượn lờ, xác chết la liệt khắp nơi.
Bùn đất trong trại đã nhuộm thành một màu đỏ máu như trong phim bom tấn.
"Ra rồi?"
Người đàn ông để râu quai nón xuất hiện ở trước mặt mọi người, quan sát một vòng: "Có ai bị thương không?"
"Tôi." Đoạn Dã nhấc tay: "Nhưng chỉ là vết thương nhỏ."
"Rất tốt." Người đàn ông gật đầu, lập tức chắp tay: "Đầu tiên, với tư cách là nhân viên và quản lý của công ty chuyển phát nhanh Trung Thông, tôi xin thay mặt cho công ty Trung Thông xin lỗi mọi người. Chúng tôi đã không bảo vệ được sự an toàn cho tất cả hành khách, thẹn với sự tin tưởng mà mọi người giành cho công ty chúng tôi. Vé xe của mọi người sẽ được miễn phí. Và sẽ có khoản bồi thường chính thức từ công ty trong tương lai. Xin thứ lỗi, thứ lỗi. . ."
"Vé xe thì không cần." Người phụ trách tuyển sinh lễ phép xua tay: "Lần tấn công này cũng rất đột ngột. Chỉ cần không để lại hậu quả nghiêm trọng, thì đó đã là rất may mắn rồi. . ."
"Bởi vì vé xe là do trường học thanh toán, nên thầy mới không cần đúng không?" Đoạn Dã nghiêng đầu: "Sau đó lấy phần ân tình này để lấy lòng đại lão cấp sáu?"
Nụ cười của người phụ trách biến mất ngay lập tức: "Em có biết, đời thầy hối. . ."
"Em biết rồi. Chuyện hối hận nhất trong đời thầy là tuyển em vào trường." Đoạn Dã gật đầu.
"Ồ. Vé xe thì nhất định phải miễn, đây là thái độ của công ty." Râu quai nón nói sang chuyện khác: "Mọi người nên rời đi với chúng tôi càng sớm càng tốt. Tôi sợ rằng Hội Công Bình còn có tiếp viện."
"Hội Công Bình? !" Sắc mặt của nhân viên tuyển sinh đột nhiên thay đổi, toát mồ hôi lạnh: "Họ. . . Bọn họ là người của Hội Công Bình sao?"
"Đúng."
"Hội Công Bình. . . Nhóm Giáo Dục Kẻ Phục Thù?" Người phụ trách ngập ngừng hỏi.
"Đúng."
Đứng yên tại chỗ một lúc lâu, người phụ trách tuyển sinh lại nhìn về phía Trần Vũ, cầm chặt tay cậu ta: "Cái gì cũng đừng nói, nhà trường sẽ trịnh trọng cảm ơn cậu. . ."
. . .
Hơn một giờ sau.
Đoàn xe tiếp tục xuất phát.
Vì không còn xe buýt nên các học sinh chỉ có thể ngồi chung xe với võ giả.
Nhưng vì võ giả cũng đã hy sinh rất nhiều, nên cũng không có tình trạng chen chúc.
"Bíp bíp!"
Xe lãnh đạo bấm còi hai lần, đoàn xe chầm chậm tiến về Kinh Thành.
Nằm sấp trên trần xe, Trần Vũ tháo khẩu trang, nhắm mắt lại lặng lẽ cảm nhận cơn gió đang ập đến, đè xuống nỗi thấp thỏm trong lòng.
Ở thế giới này, mâu thuẫn giữa người và người dường như còn gay gắt hơn nhiều so với kiếp trước ...
"Vũ ca." Đoạn Dã cũng leo ra ngoài xe, hứng làn gió mát: "Cậu có cảm thấy là hình như chúng ta đã quên vài việc gì đó."
"Hả? Có quên chuyện gì sao?"
"Có thể là tôi quá lo lắng. . ." (Thanh Hoa đâu =.=)
"Hoang đường!"
"Việc này thật cmn hoang đường!"
"Sai lầm nghiêm trọng!"
"Thanh Hoa chúng tôi mua vé có chiết khấu hay sao? Làm sao có thể bỏ quên chúng tôi được? !"

Bình Luận

0 Thảo luận