Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 274: Đạo hữu, xin dừng bước (1) Chương 274: Đạo hữu, xin dừng bước (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Trương Thiết gật đầu.
Vương cảnh sát gật đầu.
"Vậy thì Trần lão sư nè, ngài đã nhìn thấy chiếc SHKD-857 chưa?" Đoạn Dã hỏi thăm: "Tôi nghĩ rằng nền đen của nó, cộng thêm với ánh sáng huỳnh quang của Hàn Quốc, có độ tương phản tuyệt vời."
"Là BƯỞI ở sáng đúng không?" Trương Thiết mở miệng: "Chiếc đó tôi xem rồi, quả thật không tệ."
"Đúng." Trần Vũ gật đầu: "Cái kia chỉnh thể tính hình tượng liền phi thường sung mãn. Hình ảnh tổng thể rất đầy đủ. Nhưng không phải không có thiếu sót, đó là đạo diễn quá mức huyễn kỹ mà bỏ qua tầm quan trọng của quá trình thúc đẩy..."
Theo mấy người thảo luận, bao gồm cả các sĩ quan cảnh sát, ngày càng có nhiều người vây xem. Trong vòng tròn dần dần trở thành một cuộc thảo luận lớn về trao đổi công nghệ xe hơi.
Hiện trường, không có đẳng cấp tôn ti, không có địa vị khác biệt.
Mọi người đều có một sở thích giống nhau, không có cãi vã, mâu thuẫn.
Bất luận là võ giả hay không phải võ giả, mọi người đều tự do nói và bày tỏ ý kiến cũng như kinh nghiệm của mình càng nhiều càng tốt. Chỗ xuất sắc, sẽ có những tràng cười sảng khoái và được ghi nhận khen ngợi ngay lập tức...
Chỉ có Bát Hoang Diêu, đứng bên ngoài vòng tròn, như một con nai vàng ngơ ngác, đứng trong gió lạnh của màn đêm...
Cô đã cố gắng rất nhiều để nghe, nhưng vẫn không hiểu được những người lớn này đang nói cái gì.
"Giống như..."
"Có chỗ nào không thích hợp thì phải..."
...
(nhiệm vụ hoàn thành, học phần tính toán hoàn tất, vui lòng đưa thẻ sinh viên vào. )
Dưới ánh nhìn im lặng của hàng trăm người, Trần Vũ lấy thẻ sinh viên của mình ra và cho vào máy.
(Xác nhận thành công)
(Lớp hai năm nhất; thành viên Trần Vũ, Đoạn Dã, Bát Hoang Diêu)
(Nhận được 1000 học phần... )
Như thể một công tắc bị chạm vào.
Hội trường đang yên tĩnh lập tức bùng nổ sau một giây khi phát hiện số học phần trong máy.
"Đù móa!"
"Ward fuck?"
"Một ngàn học phần, thực sự là một nhiệm vụ cấp A..."
"Tôi chưa gặp qua họ, họ là sinh viên năm nhất hả?"
"Vừa mới nhập học, đã hoàn thành nhiệm vụ cấp A..."
"Ba người, là lớp tinh anh à."
"Đáng thương cho tôi đã học năm thứ ba, nhiều nhất chỉ làm được nhiệm vụ cấp B. Má!"
"Quả nhiên trong bất kỳ đội nhóm nào, những tấm chiếu mới luôn là những tên đáng sợ nhất..."
Cuộc thảo luận xung quanh ngày càng nghiêm trọng.
Không khí trong toàn bộ đại sảnh tràn ngập hơi thở chua xót.
Bát Hoang Diêu cúi đầu và che mặt mình lại bằng mái tóc dài màu đỏ.
Còn Đoạn Dã thì mũi vểnh lên trời, xoay người tại chỗ hết vòng này đến vòng khác, sợ là không có ai thấy rõ khuôn mặt "Tuấn tú " của hắn.
"Đi."
Rút thẻ sinh viên ra, Trần Vũ liếc nhìn xung quanh, nhưng bên tai cậu lại vang lên một tràng âm thanh tổng hợp điện tử.
[ Ghen ăn tức ở: Tự tin +3; khí vận +2; mị lực +6 ]
[ Ghen ăn tức ở: Tự tin +5; khí chất +7... ]
"Hở?"
Nghe thấy âm thanh, Trần Vũ hơi sững sờ.
Một lúc sau, cậu ta dứt khoát chọt Đoạn Dã bên cạnh, lớn tiếng nói: "Chỉ là một nhiệm vụ cấp A nhỏ nhoi, bọn họ làm gì mà kinh ngạc dữ vậy?"
Đoạn Dã cũng gật đầu dứt khoát: " Ừ, ừ, thật kỳ quái."
Bát Hoang Diêu: "..."
"..."
Hội trường yên lặng trở lại.
[ Ghen ăn tức ở: Tự tin +11; khí vận +8; cá nhân khí thế +6 ]
[ mị lực +12; cùng giới duyên +9; khác phái duyên +5 ]
[ khí chất +13; ngôn ngữ sức cuốn hút +10... ]
Trần Vũ hai mắt sáng ngời, càng nói to hơn nữa: " Đây có lẽ là bởi vì những tấm chiếu ở đây chưa từng trải. Cần phải biết rằng, thực lực không phải ai đều có cả. "
Đoạn Dã: "Không sai không sai, suy bụng ta ra bụng người, rất nhiều người chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ cấp D thì đã dốc hết toàn lực."
Lỗ tai Bát Hoang Diêu đỏ bừng, cô từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu sâu vào bụng... (tội con bé =.=)
Đám người: "..."
[ nhận đố kị mãnh liệt và tẩy chay! ]
[ tự tin
18 16+ 16; khí vận +10+9; mị lực +20+24+18; khí chất +18+17; ngôn ngữ sức cuốn hút +17... ]
Cảm nhận được sự thay đổi không thể giải thích trong cơ thể, Trần Vũ vô cùng vui vẻ, còn muốn nói tiếp thì quần của cậu ta đã bị ai đó kéo lại.
Cúi đầu nhìn xem thì phát hiện là Bát Hoang Diêu.
Đôi tay nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nắm chặt ống quần của Trần Vũ, giọng nói hoa mỹ: "Đi. . . Đi thôi... Đừng nói lung tung nữa..."
Đúng lúc này, một số học sinh trong đám đông lặng lẽ rút hung khí ra...
"e hèmmm mm... Vậy đi thôi, tôi nghe lời cô."
Kéo Bát Hoang Diêu lên, chân đá Đoạn Dã còn đang chờ đợi phụ họa, ba người Trần Vũ vòng qua đám người, áp sát lên tường nhanh chóng rời đi.
Sau khi đi ra khỏi đại sảnh, Đoạn Dã quay đầu nhìn lại, vẫn chưa thỏa mãn: " Sao đi nhanh vậy? Tiếp tục nói thêm một lát đi, thật là náo nhiệt!"
Trần Vũ nâng Bát Hoang Diêu trong tay: "Lại nói tiếp nữa, cô ta liền xỉu đó."
Bát Hoang Diêu: "Cậu. . . Các cậu quá khoa trương."

Bình Luận

0 Thảo luận