Trần Vũ: "..."
Đoạn Dã: "Cậu đang xài BUG sao?"
Trần Vũ: "Ngậm miệng!"
"Đến lúc nào rồi, Đoạn Dã! Cậu có thể nghiêm túc một chút được không!" Nhân viên tuyển sinh gầm lên.
"Làm sao mà xe có thể bay lên được?" Trương Yến Yến sắc mặt khó coi.
"Hẳn là máy bay trực thăng." Trần Vũ đi đến trước cửa sổ, ánh mắt nhạy cảm nên đã nhìn thấy sợi dây thép trong màn đêm: " Xe của chúng ta và xe của Thanh Hoa đều được trực thăng hạng nặng kéo lên."
"Xe khách nặng như vậy... Làm sao có thể..."
"Không phải là kéo toàn bộ chiếc xe." Trần Vũ giải thích: "Chỉ kéo một toa xe. Đối phương biết rất rõ về cấu trúc xe của công ty chuyển phát nhanh này, nên đã tách toa xe và đầu xe ra."
"Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?" Người phụ trách lo lắng.
"Ầm!"
"Soạt..."
Bỗng nhiên đánh nát cửa sổ xe, Trần Vũ chỉ hướng ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương: "Nhảy xuống."
Đoạn Dã: "Loại này cửa sổ khá đắt, tôi nhớ là..."
"Không được." Người phụ trách lắc đầu liên tục: "Khoảng cách quá cao, nhảy xuống thì không chết cũng bị thương nặng. Mà lại xe đã bay rất xa, lúc nào cũng có thể lọt vào tập kích của dị thú. Không thể nhảy."
Đoạn Dã: "Chúng ta có thể trèo ra trần xe leo lên trực thăng dọc theo dây thừng, cùng đối phương đồng quy vu tận."
Trần Vũ áp sát vào khung cửa sổ nhìn xuống phía dưới: "Cũng không cao bao nhiêu, nếu may mắn, nói không chừng là không chết được. Dù sao thì tôi không có vấn đề."
Đoạn Dã: "Tại sao chúng ta không thử cắt dây thép? Một giây trước khi rơi xuống đất, chúng ta cùng nhau nhảy ra ngoài, có lẽ còn có thể đệm một chút."
Người phụ trách tuyển sinh vẫn lắc đầu: "Trong xe đều là Trạng Nguyên, tuyệt đối không thể sai sót! Không thể nhảy. Trần Vũ, cậu cũng không thể nhảy! Đối phương có thể chỉ là bắt cóc, trường học sẽ chi trả tiền chuộc."
Đoạn Dã: "Lời tôi nói không có người nghe sao..."
"Không thể đem cơ hội ký thác trên thân người khác." Nửa người Trần Vũ nhô ra ngoài cửa sổ: "Tôi trèo lên xem thử có thể phản bắt cóc hay không."
Đoạn Dã: "..."
"Trần Vũ! Không nên mạo hiểm!" Người phụ trách rống to: "Trong xe còn có bạn học của cậu nữa!"
Đoạn Dã: "..."
"Yên tâm." Làm một cái động tác ok, Trần Vũ dứt khoát nhảy ra ngoài, trèo lên đỉnh xe.
"Ầm!"
Một tiếng súng đột ngột xuyên thủng bầu trời đêm.
Trần Vũ lại xám xịt bò trở về: "Không được, bọn hắn có súng..."
Đám người: "..."
"Xoạt!"
Đóng lại thép tấm, Trần Vũ quay đầu nhìn Đoạn Dã: "Cậu làm gì đó?"
Đoạn Dã ngồi xổm trên mặt đất, vừa ợ vừa vẽ vòng tròn: "Không sao, đừng quan tâm đến tôi..."
"Các Trạng Nguyên trong hai chiếc xe bên dưới đừng nhúc nhích." Lúc này, một giọng nói được khuếch đại vang lên từ trên nóc xe: "Chúng ta cầu tài, không cầu mệnh. Thành thành thật thật ở trong xe, các người sẽ không gặp nguy hiểm. Nếu như lần sau còn có người có ý đồ leo ra ngoài xe, trực tiếp đánh chết."
Giọng nói dừng lại, nhân viên tuyển sinh lập tức hưng phấn: "Như thế nào? Tôi đã nói cái gì? Họ chỉ bắt cóc. Đừng lo lắng, nhà trường sẽ giải quyết."
Cái khác học sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Đoạn Dã đứng dậy: "Nghe nói khi đã trả tiền chuộc, bọn cướp đều sẽ giết con tin."
Đám người trăm miệng một lời: "Ngậm miệng!"
Đoạn Dã: "Hả? Sao các người có thể nghe được lời tôi nói rồi..."
...
Khoảng hai giờ sau, trời vẫn còn tối.
Hai toa xe bị hai chiếc trực thăng kéo lên cuối cùng cũng từ từ rơi xuống. Hạ cánh trong một khu rừng rậm rạp.
Trong khoang hành khách của xe A, trừ Trần Vũ và Đoạn Dã, tất cả mọi người đều có vẻ căng thẳng.
Trần Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đoạn Dã thì nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ngâm nga: "Gặp lại sau mụ mụ tối nay con liền muốn đi xa? ..."
"Cậu không sợ sao?" Trần Vũ mở mắt, hỏi.
"Tôi là một thằng đàn ông đi ra từ thú triều." Đoạn Dã nhìn Trần Vũ: " Còn có cái gì có thể làm cho tôi sợ?"
Trần Vũ: "Sợ nhện không?"
Đoạn Dã: "... Trừ nhện ra."
Trần Vũ: "Sợ con rết sao?"
Đoạn Dã: "... Trừ con rết ra."
Trần Vũ: "Loài gián có thể cưỡi, có thể nhảy, còn có thể bay của Đông Tỉnh thì sao, sợ không?"
Đoạn Dã: "..."
"Hai ngươi..." Người phụ trách muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là bỏ qua thuyết giáo: " Các cô cậu đã tới nơi, xin hãy im lặng. Bọn cướp rất có thể sẽ quay video. Là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, các cô cậu phải giữ vững phong thái của mình. Đừng làm trường học mất mặt."
"Cái này thì hẳn là." Đoạn Dã gật đầu, đứng dậy đi tới cửa: "Là một người đàn ông bước ra từ triều thú, trừ nhện, trừ rết, trừ gián Đông Tỉnh, tôi không có gì phải sợ."
"Phanh phanh phanh!" Tiếng đập cửa vang lên.
"Đến trạm rồi, các bạn Trạng Nguyên nhỏ tuổi. Thành thành thật thật mở cửa ra nào."
Đoạn Dã hô to: "Ngươi tự vào đi chứ."
"... Đưa thuốc nổ cho ta."
Người phụ trách tuyển sinh tối sầm mặt lại, lôi kéo Đoạn Dã, đi đến phía trước, chỉnh đốn lại quần áo, bày ra tư thế không kiêu ngạo không tự ti: "Hiện giờ chúng tôi mở cửa đây."
"Nhanh mở ra! Đừng lề mề." Giọng hét ngoài cửa cũng không tỏ ra khó chịu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận