Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 220: Lời chúc tốt đẹp (1) Chương 220: Lời chúc tốt đẹp (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Phanh phanh phanh..."
Tất cả võ giả lập tức bộc phát khí kình, giơ lên binh khí giết vào trong, thu hoạch sinh mạng của kẻ thù.
Tiếng la hét, tiếng than khóc, tiếng tắt thở, tiếng gầm rú ... kéo dài không dứt.
Tiếng súng nổ, tiếng sụp đổ, tiếng nổ, tiếng vũ khí va chạm ... liên tục vang lên.
Trần Vũ lảo đảo đứng dậy, nhìn chiến trường lộn xộn bên dưới, nhịp tim như ngừng đập: "Đây là... Lực lượng của loài người sao?"
Nếu không phải vì sợ làm con tin bị thương." Gã có râu quai nón cười: "Chỉ cần một chiêu là tôi có thể giết sạch bọn chúng".
"Vậy sáng nay khi bị công kích lại không thấy ông bảo vệ chúng tôi?"
Nghe vậy, khuôn mặt của ông ta đỏ bừng: "Người tình mà tôi mang theo, là nội ứng..."
Trần Vũ: "..."
"Bỏ thuốc tôi."
Trần Vũ: "..."
"Cho nên tôi mới nói là bọn hắn đã lên kế hoạch nhiều năm nha." Râu quai nón rút ra một cây trường thương có thể thụt ra thụt vô, nhảy vào chiến trường: "Tôi đi áp trận, cậu tự cầu phúc đi..."
Nhìn đối phương biến mất trong làn sương. Trần Vũ cũng không chậm trễ, dịch chuyển vài lần liền tới được xe A của mình, ở trong số vũ khí trên sàn nhặt lên trường kiếm của mình.
Súng lục cảnh dụng đã biến mất.
Chắc là bị giặc cướp lấy đi.
Trần Vũ cũng không để ý, đi vòng quanh "Chiến trường" ra phía sau pháo đài.
Quan sát trái phải một lúc, và chắc chắn rằng không ai chú ý đến mình, cậu ta liền sử dụng dịch chuyển tức thời, tiến vào bên trong pháo đài.
Một đường "Xuyên" đến tầng dưới cùng, thì thấy Đoạn Dã vào khung hành quyết bên trong ngục tối.
Nữ cướp một tay cầm roi, nghe động tĩnh bên ngoài, đang do dự có cần tiếp tục đánh nữa hay không.
"A...." Trần Vũ vội vàng che mắt: "Các người chơi tiếp đi..."
Nghe thấy tiếng nói, Đoạn Dã và người phụ nữ đồng thời nhìn Trần Vũ.
Ngốc trệ nửa giây sau, Đoạn Dã rống to: "Mau cứu tôi!"
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt người phụ nữ, cô ta bộc phát khí kình rồi ném roi đi. Rút ra một con dao găm và lao tới.
"Cấp 2. . ."
Tập trung tinh thần, Trần Vũ rút ra trường kiếm, dựa vào trường kiếm dài hơn đối phương, trực tiếp chém xéo!
"Phốc phốc!"
Người phụ nữ lập tức bị chém thành hai khúc. . .
"Bịch."
Cô ta ngã xuống. Máu tươi trộn lẫn với các cơ quan nội tạng, ruột và xương rơi lả tả trên đất.
Hai mắt chưa mất đi thần thái, vẫn đang nhìn chằm chằm vào con dao găm đã bị cắt đứt. . .
"Bá."
Rũ bỏ vết máu trên kiếm, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Đoạn Dã: "Vết đỏ trên người là vết nến sao?"
Đoạn Dã: ". . . Là máu khô. . ."
"Cái đệch, cậu bị đánh bao lâu rồi?"
"Mấy giờ. . ."
"Vì sao?"
"Không chịu hợp tác chụp ảnh. Ừm. . . cậu có thể thả tôi ra được không."
"Ồ."
Trần Vũ lấy lại tinh thần, vung trường kiếm vài lần, Đoạn Dã lập tức rơi ra đài hành hình.
"Kiếm này của cậu. . . Rất bén đó?" Che vết thương trên người rồi đứng lên, Đoạn Dã quay đầu nhìn thi thể của người phụ nữ, cười gằn: "Cõ giả cấp 2, nói chém chết liền chém chết rồi?"
Trần Vũ thu hồi trường kiếm: "Những người khác thế nào?"
" Tất cả đều bị nhốt trong nhà giam."
"Thủ vệ đâu? Đi đâu rồi?"
"Sau trận động đất vừa rồi, bọn chúng đều chạy ra chi viện." Đoạn Dã kiểm tra miệng vết thương của mình, nhe răng trợn mắt: "Cậu là đi tìm võ giả của Trung Thông chuyển phát nhanh tới cứu sao? Má, sinh mủ. Ra tay tàn nhẫn thật. . ."
"Cậu đứng đây canh cửa đi, tôi đi cứu những người khác ra ngoài."
"Được." Đoạn Dã khập khiễng đi theo sau lưng Trần Vũ, không ngừng thốt ra lời nói: "Cậu quả nhiên là nói được thì làm được, cứu được tôi. Là một thằng đàn ông. Nhưng cậu trốn thoát bằng cách nào?"
"Không phải là tôi đã nói cho cậu biết rồi sao? Bằng vào thực lực của chấn động tiểu vương tử tôi đây, chỉ cần là nữ nhân, tôi liền có thể làm cho nàng tạo phản."
"Tôi tin, tôi thật sự tin. Ba người kiểm tra thân phận trước đó, người dẫn đầu là nữ. Vũ ca ngưu bức!"
"Đang!" Trần Vũ dùng kiếm bổ ra khóa cửa phòng giam, đắc ý: "Về sau gọi ta ba ba."
"Được rồi ba ba, không có vấn đề ba ba, cậu cứu mạng tôi, gọi gia gia đều được. Nhưng tại sao tôi lại không nghe thấy tiếng động gì ở phòng bên cạnh? Các người bật chế độ im lặng sao?"
"Chấn động! Chấn động! Đều nói là chấn động."
Mở ra cửa phòng giam, nhìn xem Trương Yến Yến bên trong đang phờ phạc, Trần Vũ ngoắc ngón tay: "Ra đi."
"Trần. . . Trần Vũ? !" Trương Yến Yến ngẩng đầu, thấy là Trần Vũ, vẻ mặt hoảng sợ: "Cậu. . . Hóa ra cậu và Đoạn Dã đều cùng bọn với những tên cướp!"
Trần Vũ Đoạn Dã: "? ?"
"Thì ra phản đồ ở ngay bên cạnh mình. . ."
"Phương thức tư duy của cô bị làm sao vậy?" Trần Vũ ghét bỏ nhìn Trương Yến Yến vài lần, đi tới phòng giam thứ hai: "Nếu cô không muốn đi ra thì cứ ở im trong đó đi."
"Các cậu tới là để. . . Cứu tôi sao?" Trương Yến Yến cẩn thận dựa vào cửa, ló đầu ra nhìn xung quanh một lượt rồi tự tin bước ra ngoài: "Còn những tên cướp kia thì sao? Các cậu đã thoát bằng cách nào vậy?"

Bình Luận

0 Thảo luận