Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 206: Đoạn dã Chương 206: Đoạn dã

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Với tài sản ròng hơn chục triệu, bảo mệnh đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.
Thế là, cậu không chút do dự lựa chọn cách thứ ba.
Cầm ba lô lên, dưới sự chỉ dần của hướng dẫn viên, Trần Vũ đi về hướng bắc, đến cửa thành của thành phố Thanh Thành.
Ngoài thành, có những dãy xe chuyển phát nhanh đang chờ xuất phát, chuẩn bị rời đi.
"Bây giờ có thể lên xe sao? Hay là còn muốn chờ chuyến tiếp theo?" Trần Vũ đi đến nơi tư vấn của công ty chuyển phát nhanh trước cửa thành, hỏi thăm.
"Không cần chờ, giao tiền ở bên trong."
"Cám ơn."
Nhấc mũ lên, Trần Vũ quay đầu lại liếc nhìn thành phố lần cuối.
"Gặp lại sau."
"Thành phố Thanh Thành. . ."
"Xin chào, tôi muốn mua vé."
Tại phòng bán vé tạm thời ngoài cổng thành, Trần Vũ nói với nhân viên công tác: "Đi kinh thành."
"Thẻ căn cước." Nhân viên công tác vươn cánh tay, ngoắc ngón tay.
Trần Vũ đưa lên thẻ căn cước, đối phương liền viết tay đăng ký: "Đi kinh thành, xe buýt nhóm A, giá vé bốn vạn bảy."
"..." Trần Vũ đầu lưỡi đau xót: "Ngài nghiêm túc sao?"
"Làm sao?"
"Bốn vạn bảy? Công ty Trung Thông các người đang in tiền ở đây sao?"
"Hôm nay đội xe có chút đặc thù, dẫn đội là võ giả cấp sáu, chê đắt thì có thể chờ ngày mai." Nhân viên nở một nụ cười "bực bội" mà "công thức".
'Đường đường nhà tư bản, sẽ chê đắt sao?'
Trong lòng oán thầm, Trần Vũ móc ra thẻ ngân hàng: "Quẹt thẻ."
"Được rồi tiên sinh, xin chờ một lát."
"Ừm... Tôi che kín mít như vầy mà anh cũng không hỏi tại sao ư?" Có lẽ là đột nhiên thiếu mất một sợi dây thần kinh, Trần Vũ nhịn không được nói.
" Những võ giả lang thang mặc gì mà không được? hỏi làm gì." Nhân viên công tác bĩu môi, đưa thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, cùng một tấm vé xe: "Cầm lấy, tìm xe khách nhóm A rồi lên xe."
"Được."
"Này? Chờ chút!" Người bán vé đột nhiên kéo lại chứng minh thư của Trần Vũ, nghiêm túc nhìn vài cái, kinh ngạc vui mừng: "WTF! Cậu là Trần Vũ? ! Cậu là Trần Vũ sao? !"
"À... vâng." Trần Vũ vô thức nhấc nhấc khẩu trang.
"Mẹ kiếp Trần Vũ! Con bà nó Trần Vũ à!"
[ tinh thần +3 ]
Trần Vũ: "..."
"Nhanh! Nhanh ký cho tôi một cái đi đại Trạng nguyên!" Người bán vé vội vàng lấy giấy bút ra, hưng phấn đưa cho Trần Vũ: "Liền ký ở đây? Có được không?"
"... Trước trả lại thẻ căn cước cho tôi đã."
"Ừm ừ."
Sau khi nhận thẻ căn cước, Trần Vũ gãi gãi mi tâm, ký tên của mình lên tờ giấy.
"Đại Trạng Nguyên, cố lên! Tôi xem trọng cậu!"
"Cám ơn."
Đợi Trần Vũ rời đi với tấm vé trên tay, người bán vé lập tức chạy đến chỗ người đồng nghiệp nơi xa với chữ ký trên tay, khoe thu hoạch: "Đoán xem vừa rồi tôi nhìn thấy ai? Trần Vũ đó! Cậu ta còn ký tên cho tôi nữa."
"Trần Vũ?"
"Mẹ kiếp! Là Trần Vũ sao?"
"Mẹ kiếp, Trần Vũ! Ngưu bức ngưu bức..."
[ tinh thần +5 ]
Thính giác nhạy bén • Trần Vũ: "..."
Bước vào bãi đậu xe của công ty chuyển phát nhanh Trung Thông, Trần Vũ ngay lập tức cảm nhận được một cỗ khí kình cường thế.
Cũng không phải là đối phương cố tình thả ra.
Nhưng bất tri bất giác, thân thể của cậu cũng hơi cứng lại.
"Võ giả cấp sáu thật ghê ghớm à..." Cảm nhận khí hải trong cơ thể dao động, Trần Vũ nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì hắn cũng biết như thế nào là "Đẳng cấp" áp chế.
"Xe này ổn, rất ổn. Tuyệt đối an toàn."
Trần Vũ tiếp tục bước về phía trước, tìm xe khách nhóm A trong miệng người soát vé.
Nó khác với các phương tiện trong thành phố.
Xe chạy ngoài thành phố hầu hết đều có lốp địa hình cỡ lớn. xích xe chắc chắn, phanh xe và tời tất cả đều là an toàn.
Nhìn thoáng qua có thể thấy chất lượng của con đường bên ngoài thành phố, hoàn toàn là kém đến mức không hợp thói thường.
Rất nhanh, Trần Vũ tìm được cái gọi là xe khách nhóm A, ôm ba lô bước vào cửa xe.
"Vé xe." Nhân viên xoát vé ngăn lại.
"Cho."
"... Hả? Trần Vũ? Cậu là Trần Vũ?"
"Đúng."
"Là Trần Vũ: Trạng Nguyên của thành phố Thanh Thành chúng ta phải không?"
"Đúng."
"Mẹ kiếp! Trần Vũ!"
[ tinh thần +8 ]
Trần Vũ: "..."
"Có thể. . . Có thể cho tôi xin một chữ ký sao?"
"Trần Vũ?" Tài xế ngồi ở chỗ lái xe cũng quay đầu lại: "Mẹ kiếp..."
[ tinh thần +10 ]
Trần Vũ: "..."
...
Chiếc xe khách được chia thành hai phần..
Không gian nhỏ hẹp phía trước dành cho nhân viên soát vé và tài xế. Và cũng được trang bị một nhà vệ sinh nhỏ.
Mà không gian rộng rãi phía sau là dành cho hành khách.
Chính giữa được cách ly bằng cửa hợp kim cách âm chống nổ, chống thấm và chống cháy.
Dù là gặp được dị thú, cabin xe cũng có thể phong kín hoàn toàn, câu giờ để các lực lượng khác đến giải cứu.
Sau khi ký tên cho hai người, Trần Vũ liền được nhân viên soát vé đưa vào trong cabin xe, tập trung giới thiệu.
"Lại có hành khách rồi!" Nhân viên soát vé hét lên, mặt mũi tràn đầy tự hào: "Vị này còn là Trạng Nguyên của thành phố Thanh Thành chúng ta nữa đó!"
"Trạng Nguyên?" Trong xe, một người trưởng thành đột nhiên đứng lên: "Cậu là Trần Vũ?"

Bình Luận

0 Thảo luận