Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 304: Cứu viện (6) Chương 304: Cứu viện (6)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Mà hàng trăm con dị thú xuất hiện cùng lúc thì...
"Hội Công Bình..."
Trần Vũ nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng không chỉ có tức giận.
"Ầm ầm..."
Một kiếm chém đứt một bên bức tường sụp đổ, Trần Vũ nhấc phần còn lại lên, nhìn vết máu đã dán thành một hình người, thở dài: "Đoạn Dã, kéo hắn ra ngoài."
"Ừm."
Đoạn Dã đeo găng tay, bước tới và kéo thi thể đi trong im lặng.
Trần Vũ buông tay.
"Ầm ầm..."
Những đám bụi bay ra khi bức tường đập xuống.
"Nhiều như vậy, cho dù có người còn sống bị chôn vùi trong đó, mình cũng không cứu được." Ngồi bên cạnh thi thể, Đoạn Dã khàn giọng: "Khi dọn sạch tất cả thì sẽ có bao nhiêu người sống sót được?"
Trần Vũ: "Đây chính là khu vực thảm họa."
Cởi găng tay ra, Đoạn Dã nhìn Trần Vũ: "Cho tôi một điếu thuốc."
Trần Vũ nhướng mày, từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá: "Cậu không phải là không hút thuốc sao?"
"Bây giờ muốn hút."
Rút ra hai điếu thuốc rồi dùng bật lửa châm lửa, Trần Vũ đưa cho Đoạn Dã một điếu, ngậm một điếu trong miệng: "Hút chậm thôi, thuốc lá này rất nặng."
"Hô... Khục." Đoạn Dã lạnh nhạt nhả khói ra, nhìn xung quanh những người cứu hộ đang bận rộn, và những hàng xác chết được phủ vải trắng, im lặng một lúc, mở miệng: "Vũ ca..."
"Nói."
"Cậu nói..." Đoạn Dã hai mắt mờ mịt: "Lúc trước ở Hạc thành, cũng là cảnh tượng như vậy sao."
Nhả một vòng thuốc, Trần Vũ ngồi ở bên cạnh Đoạn Dã: "Muốn nghe lời nói thật hay nói dối."
"Lời nói thật."
"Những người ở đây..." Trần Vũ chỉ về phía những thi thể: "Họ còn may mắn hơn nhiều so với người của Hạc Thành. Ít nhất, còn có đồng loại nhặt xác cho họ. Người Hạc thành, đều bị dị thú ăn hết, liền quần áo cũng không để lại."
"Vậy thì, cha mẹ tôi cũng bị ăn sao." Đoạn Dã hít một hơi thật lớn phun ra có chút run rẩy.
"..." Trần Vũ trầm mặc.
"Trước khi chết bọn họ có sợ không? Bị ăn có đau không? Nghĩ về những gì?" Đoạn Dã nhắm mắt: "Chắc là nghĩ về tôi."
Không có cuộc đối thoại nào giữa hai người nữa.
Lặng lẽ hút xong điếu thuốc trên tay, tiếp tục đứng dậy và làm việc.
...
Gần đến buổi tối, hệ thống mạng của thành phố được gấp rút sửa chữa, và cuối cùng nó cũng là mạng đầu tiên được mở.
Đột nhiên, những cuộc gọi khẩn cấp được chôn sâu trong lòng đất gần như làm nổ tung bệnh viện, đồn cảnh sát và trạm cứu hỏa.
Hiệu suất cứu viện lại phải tiếp tục tăng lên.
"Ông. . . Ong ong."
Không lâu sau, điện thoại của Trần Vũ cũng vang lên.
Lau hết mồ hôi và bùn đất trên mặt, Trần Vũ lấy điện thoại ra xem, là Trần Tư Văn gọi tới, lập tức kết nối: "Alo, chị hả?"
"Tiểu Vũ!" Ở phía bên kia của tai nghe, tiếng kêu khóc nức nở và tiếng la hét của Trần Tư Văn truyền đến: "Con mẹ nó cuối cùng thì em cũng nghe điện thoại sao."
"Thông tin liên lạc bên này mới vừa được khôi phục thôi."
"Chị xem tin tức thấy là thành phố Đường bị dị thú tập kích?"
"Đúng."
"Vậy em có sao không? Mẹ và chị đã lo lắng cho em cả ngày đó."
"Em không sao." Nheo mắt lại, Trần Vũ nhìn lướt qua đống đổ nát xung quanh: "Em đang hỗ trợ cứu viện. Mẹ sao rồi?"
"Mẹ ở bên cạnh, em nói vài lời với mẹ đi?"
"Để sau đi, chờ em về rồi nói. Bây giờ nhiều người đang kêu cứu, và dung lượng liên lạc có hạn. Cúp máy trước đi."
"Vậy... Được rồi. Tiểu Vũ, nhất định phải chú ý an toàn."
"Vâng."
Cúp máy điện thoại, nhưng nửa phút sau lại có cuộc gọi khác.
Lần này, là Trương Thiết gọi tới.
Nghe tin Trần Vũ và Đoạn Dã đang cứu hộ ở những vùng thiên tai khác anh liền yên tâm, dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
Cuộc giải cứu căng thẳng kéo dài cho đến khi trời nhá nhem tối, hiệu suất cũng giảm dần.
Khi Trần Vũ và Đoạn Dã lại lôi hai thi thể ra, những người cứu hộ còn lại đã mời hai người đi ăn cơm.
Bữa ăn rất đơn giản.
Cơm trắng, rau xào, thêm ít thịt.
Nhưng mọi người ăn một cách ngon lành.
Kể cả một số phụ nữ, việc ngồi xổm cạnh xác chết không ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của họ.
Cơn đói và kiệt sức có thể áp chế mọi thứ...
"Trời đã tối rồi. Cũng cần những người cứu hộ chuyên nghiệp hơn. Hiện giờ không cần chúng ta." Đoạn Dã ngồi ở bên trái Trần Vũ, vừa ăn vừa nói: "Tìm chỗ nghỉ ngơi đi, tôi sắp rồi kiệt sức rồi. "
Sau khi ăn như hổ đói vài ngụm cơm, Trần Vũ nhai ngấu nghiến: "Đi đâu."
"Ở đằng kia có một bãi đất trống, có vẻ như chính quyền thành phố đã đặc biệt làm khu nhà nghỉ cho đội cứu hộ."
"Ừ, vậy đến đó đi." Trần Vũ gật đầu đứng dậy đi về phía bãi đất trống.
"Chờ tôi chút, tôi ăn chưa xong..."
Hai người lết xác đến được một quảng trường nhỏ, sau khi xuất trình thẻ sinh viên, họ được nhân viên bận rộn dẫn vào một cái lều.
"Các cậu ở chỗ này đi, tuy chật chội một chút. Với điều kiện hiện giờ thì chỉ làm được thế này thôi."
"Tôi hiểu mà."
Nhìn nhân viên công tác rời đi, Đoạn Dã kéo lấy cái thân thể mệt mỏi của mình xốc lều lên, "Bịch" một tiếng liền nằm vào trong, ngay cả xoay người cũng không muốn xoay: "Tôi đã cạn kiệt sức lực rồi. Cậu cũng vào đi? Nào, tôi ôm cậu ngủ..."

Bình Luận

0 Thảo luận