"... Đừng con mẹ nó chém gió!"
...
Cuối cùng, Trương Yến Yến toại nguyện lấy được 50 điểm tích lũy.
Mà Trần Vũ cũng bắt đầu hoạt động của mình.
"Ba ba ba!"
Sau khi vỗ mạnh tay vài cái, Trần Vũ dẫn Đoạn Dã đến trung tâm đại sảnh, lớn tiếng quảng cáo: "Mọi người im lặng một chút nào, tôi có chuyện muốn tuyên bố."
Đại sảnh yên lặng trong chốc lát, mọi người đều quay đầu nhìn Trần Vũ.
"Thật xấu hổ..." Bát Hoang Diêu che mặt lại rồi ngồi xổm ở hành lang xa.
"Tôi muốn tuyên bố một tin vui. Nhà tôi ba đời bốc bát họ, đến đời tôi thì cũng tiếp quản nghiệp vụ gia đình, bạn nào bị viêm màng túi, không có học phần, không thể đi học, mua võ kỹ, sắm trang bị, thì đều có thể đến chỗ tôi để mượn. Tối thiểu là 50 và tối đa là 500. Học phần có hạn, mượn trước được trước."
Đám người: "..."
"Thời gian mượn là trong một tháng, mượn 50 trả 80, mượn 100 trả 150, mượn 200 trả 280. Mượn càng nhiều, chiết khấu càng lớn, các vị còn chờ gì nữa?"
"..."
"..."
"Ông ông ông ông..."
Sau khi lời nói rơi xuống, các học sinh trong hội trường im lặng một lúc, sau đó họ bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Có những người nghi ngờ, có người chế nhạo, có người tò mò, người động lòng cũng có, người mang ý đồ xấu cũng có.
Trong vòng chưa đầy nửa phút, đã có vài người đến gần Trần Vũ và ngập ngừng hỏi.
Sau khi có người dẫn đầu, ngày càng nhiều sinh viên cũng lao tới vây quanh Trần Vũ, ồn ào.
"Bốp bốp!"
Trần Vũ bị vây ở giữa, mạnh mẽ vỗ tay, chỉ vào Đoạn Dã: "Nhìn thấy người bên cạnh tôi không, ai muốn mượn học phần, đến chỗ cậu ta ký tên, sau đó tôi sẽ có biện pháp chuyển học phần tới tay của các vị. Đừng hỏi tôi về tiền lãi, cũng đừng mặc cả, đã nói xong là mượn 50 trả 80, mượn 100 trả 150..."
...
Cùng lúc đó, Trương Thiết đi cùng một ông lão xuống dưới lầu, vừa đặt chân xuống lầu bốn thì quay đầu cười làm lành: "Trình lão, tuy là tư tưởng của Trần Vũ có chút vấn đề, nhưng đứa nhỏ này cũng không tệ, trung thật, thật thà, là một hạt giống tốt. Ngài giáo dục một chút là được, không cần thiết phải phạt hắn."
"Ừm, tôi biết rồi." Ông cụ cười ha hả gật đầu: "Nghe cậu giới thiệu, tinh thần trọng nghĩa của đứa nhỏ này quá mạnh mẽ, chỉ là còn chưa trưởng thành, tôi phạt nó làm gì."
"Vậy thì cám ơn ngài." Trương Thiết liên tục chắp tay: "Tôi sẽ mang cậu ta tới đây, Trình lão ngài chờ ở lầu bốn là được, không cần đi xuống."
"Không sao." Ông lão xua tay: "Chờ ở văn phòng không tốt. Tôi làm giáo dục cả đời, thích những đứa trẻ lương thiện có năng khiếu. Càng thật thà ngoan ngoãn thì càng có tiền đồ..."
"Vậy ngài bước xuống chậm một chút..."
Vừa xuống đến tầng ba, hai người đã nghe thấy tiếng ồn ào trong hội trường. Nghe tiếng nhìn lại đều giật nảy cả mình.
"Đừng lề mề, có mượn hay không, không mượn thì cút." Trần Vũ đứng ở trên cao, khoa tay múa chân, lớn tiếng hô: "Lặp lại lần thứ tám! Mượn 100 trả 150, mượn 200 trả... Con mẹ nó thằng cờ hó nào kêu tao là bốc bát họ hả? Đây là vay không cần thế chấp! Mẹ nó..."
"..." Trương Thiết há to miệng.
"..." Ông lão cũng há to miệng, nhân tiện đánh rơi một bộ răng giả...
Từ trên cao nhìn xuống, Trần Vũ tinh mắt phát hiện Trương Thiết ở sau cánh cửa, lập tức hô to: "Thiết ca! Anh mau đến đây giúp một chút! Lớp hai chúng ta muốn phát tài rồi..."
"Đây chính là đứa nhỏ thật thà mà cậu nói đây sao?" Cúi xuống và từ từ nhặt những chiếc răng giả rơi trên sàn, ông già nhìn Trương Thiết.
Trương Thiết: "... Ngoại. . . Ngoại trừ cậu ta, hai đứa trẻ khác trong lớp đều khá thành thật..."
"Thiết ca, nhanh tới giúp đỡ đi? Ông già đó là ai vậy?" Đoạn Dã cũng hét lên.
Trương Thiết: "..."
"Hừ!" Ông lão dùng tay run rẩy nhét lại hàm răng giả vào miệng, sau đó tức giận quay người rời đi: "Hoang đường! Thật hoang đường..."
Trương Thiết: "..."
Mắt nhìn thấy bóng lưng gù của ông lão bước đi, Trương Thiết sửng sốt nửa phút rồi vội vàng đuổi theo: "Trình lão! Ngài nghe tôi giải thích..."
...
"Đi rồi." Đoạn Dã kiễng chân liếc nhìn ra ngoài cửa: "Thiết ca đi."
"Đi thì thôi, đừng quan tâm đến anh ta nữa." Trần Vũ khoát khoát tay: "Thấy có việc liền trốn, thật là lười."
"Đúng vậy à." Đoạn Dã gật đầu, vừa ghi phiếu nợ vừa bĩu môi: "Người này chỉ có thể cùng hưởng phúc, không thể cùng chung hoạn nạn à..."
"Nhường một chút."
"Tránh ra! Tránh hết ra..."
Lúc này, ba người đàn ông vẻ mặt dữ tợn bước tới, thô bạo đẩy những người đang xem ra, đứng trước mặt Trần Vũ và Đoạn Dã.
Đánh giá về ngoại hình của cả ba, thì họ chắc là học sinh cuối cấp.
"Là cậu đang cho vay nặng lãi sao?" Trong ba người, tên béo bên trái hỏi Trần Vũ.
"Đúng." Trần Vũ dò xét ba người vài lần: "Nhưng phải xếp hàng."
"Xếp hàng?" Gã mập cười lạnh, quét mắt nhìn về phía những người sinh viên đang muốn "Mượn tiền": "Người tiếp theo là ai?"
"Là. . . Là tôi, học trưởng các anh cứ mượn trước đi."
"Đúng đúng đúng..."
"Các anh cứ mượn trước đi..."
Một số người đi vay dường như đã nhận ra ba người này, vì vậy họ đã khéo léo nhường nhịn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận