Đại hán: "..."
"Sao vậy? Anh bị tức ngực hả?"
"Không có việc gì, để tôi yên một chút là được..."
Nói xong, đại hán liền đứng ở góc tường.
Trần Vũ nghiêng đầu: "Tên nhân viên an ninh có chút kỳ quái à."
...
Khoảng chừng mười mấy phút sau, những tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến.
Trần Dư vội vàng dựa vào lan can cầu thang nhìn xuống, quát: "Ai?"
"Lớp hai tinh anh."
"Âm thanh này... Cậu là Đoạn Dã?"
"Hử?" Bóng người ở dưới lầu lập tức tăng tốc: "Á đù? Cậu là Trần Vũ? Là Vũ ca Hả?"
"Là tôi."
"Á đù! Á đù! Trùng hợp như vậy sao? Hai ta chung lớp? !"
Theo vội vã bước chân, bóng người hiện ra, quả nhiên là Đoạn Dã!
"Đặc huấn tốt đó chứ? Thể cốt đều tăng cường không ít." Đợi đến Đoạn Dã nhảy lên tầng bảy, Trần Vũ liền đập tay với hắn.
"Vũ ca, sao anh không đi La Lạp sơn vậy?"
"Không thích."
"Thật đáng tiếc à. Dị cảnh kia thật sự là một nơi tốt, xét về phương diện khí kình, cậu chắc chắn là bị tôi bỏ lại rồi." Ôm Trần Vũ, Đoạn Dã không biết từ chỗ nào biến ra một chai rượu: "Nào, tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta nhậu một bữa đê."
"Mang theo đồ nhắm chưa?"
"Cephalosporin hả?"
"Đúng."
"Này! Tôi cũng không biết đồng đội là cậu, đem thứ đó làm gì." Đoạn Dã vỗ đùi: "Đi, chúng ta đi mua."
"Đồng đội cuối cùng còn chưa đến, chờ hắn đến rồi chúng ta lại đi."
"Cũng được." Đoạn Dã hưng phấn: "Chờ hắn đến rồi, chúng ta cùng uống. Hử... Người kia là ai?"
Nhìn theo hướng ngón tay của Đoạn Dã, Trần Vũ buông tay: "Nhân viên an ninh của lớp hai chúng ta."
"Làm sao uất ức vậy?"
"Không biết."
"Lạch cạch, lạch cạch..."
Khi hai người đang nói chuyện, một tiếng bước chân nhẹ nhàng khác truyền đến từ bên dưới.
Trần Vũ đối mặt với Đoạn Dã: "Đến rồi!"
Khi tiếng bước chân đến gần, một bóng người mảnh mai xuất hiện trước mặt Trần Vũ.
Khi hai người nhìn rõ mặt nhau thì cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là ngươi?" ×2
"Bát Hoang Diêu..."
"Trần Vũ..."
"Sao lại là ngươi?" ×2
"... Ngươi nói trước đi." ×2
Trần Vũ: "..."
Bát Hoang Diêu: "..."
Bên cạnh, Đoạn Dã hồ nghi đảo mắt trái phải: "Vũ ca, cô bé này là... Tôi nhớ là đối thủ của cậu trong trận chung kết phải không?"
"... Đúng." Trần Vũ gật đầu, tiến lên một bước, cẩn thận nhìn cô gái: "Cô thật sự đã vào đại học Bắc Kinh."
"Ừm. Gia tộc an bài."
"Thân thể khôi phục thế nào rồi?"
"Khôi phục tám chín thành." Bát Hoang Diêu có chút cúi đầu: "Tôi chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến mọi người."
"Lần xếp lớp này rất thú vị." Trần Vũ sờ sờ cái cằm, trầm ngâm nói: "Đơn thuần là trường học sắp xếp, hay là người trong gia tộc cô âm thầm thao tác?"
"Tôi không biết..." Thiếu nữ lắc đầu.
"Cái gì cũng không biết." Trần Vũ vỗ vỗ vai Đoạn Dã: "Không cần phải để ý đến những chuyện không liên quan này, nếu đã là một lớp, về sau chiếu cố nhiều hơn là được. Để tôi giới thiệu cho cô một chút, vị này chính là con trai tôi, Đoạn Dã."
"Xin chào, Tôi là Đoạn Dã, Trần Vũ ba ba." Đoạn Dã đưa tay.
Trần Vũ: "..."
"Chào anh Đoạn Dã." Thiếu nữ thận trọng bắt tay với cậu ta: "Nhiều. . . Chỉ giáo nhiều hơn."
"Tôi biết cô, trong trận chung kết của kỳ thi tuyển sinh đại học, trận chiến của hai người rất đặc sắc. Tôi không giỏi đánh nhau lắm, về sau liền xin hai người chiếu cố."
"Anh. . . Anh khách khí..."
"Đừng có ở đây chém gió nữa." Trần Vũ nhấc tay: "Hôm nay thành lập lớp hai, đều là bạn bè mà tôi quen biết. Chuyện này rất tốt. Tìm một chỗ ăn cơm, giao lưu cảm tình."
"Không có vấn đề." Đoạn Dã lắc lắc rượu đế: "Đi ăn đồ nướng trước, sau đó hát Karaoke."
Trần Vũ gật đầu: "Đi thôi."
"Đi!"
Hai người kề vai sát cánh đi không được mấy bước, Bát Hoang Diêu đột nhiên chỉ vào người đàn ông to lớn đang ngồi xổm trong góc, yếu ớt nói: "Anh. . . Anh ta cũng là người trong lớp hai à..."
Trần Vũ nghe tiếng quay đầu, vỗ đầu một cái: "Đệch, suýt chút nữa thì quên. Anh ta cũng nằm trong lớp hai chúng ta. Tôi giới thiệu cho hai ngươi một chút."
Nói xong, Trần Vũ bước tới bên cạnh người đàn ông: "Vị này, chính là nhân viên an ninh của chúng ta, tên là... Anh trai, anh tên gì vậy?"
Đại hán: "..."
Sau một lúc im lặng, đại hán đứng lên, vẻ chán chường trên mặt đã quét sạch sành sanh, trịnh trọng mở miệng: "Chào mọi người, tôi tên Trương Thiết, các bạn có thể gọi tôi là Thiết ca."
Trần Vũ: "Chào thiết ca."
Đoạn Dã: "Chào thiết ca!"
Bát Hoang Diêu: "Thiết. . . Chào thiết ca..."
"Ừm." Trương Thiết gật đầu và nói: "Là một nhân viên an ninh, tôi không phải là thành viên của lớp thứ hai theo nghĩa đen. Tôi chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của các bạn. Khi thực hiện nhiệm vụ, không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ không ra tay. Nhưng mà khi các bạn còn chưa trưởng thành, tôi sẽ một mực bảo vệ mọi người. Cũng được xem như là một thành viên của lớp thứ hai."
Tiếng nói hơi ngừng lại, anh ta thấy ba người Trần Vũ đang chăm chú lắng nghe, liền tiếp tục nói: "Bởi vì tôi có kinh nghiệm phong phú của một võ giả, lúc đầu, tôi các bạn có thể làm theo đề nghị của của tôi nhiều hơn. Cho đến khi các bạn có thể một mình đảm đương một phía."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận