"..."
"Thì ra chỗ này có nhiều khách sạn 92 như vậy..."
"Ầm!"
Khống chế khí hải xoay tròn trong cơ thể, lưu chuyển, sôi trào, Trần Vũ từng bước tiến lên phía trước.
Thuận tiện đạp vỡ chiếc đồng hồ bỏ túi kia.
Một đường chạy chậm giết trở lại chiến trường, sau khi Trần Vũ nhìn lướt qua thế cục, nhìn về phía Đoạn Dã ở nơi xa đang muốn xuất thủ: "Kiếm tôi đâu rồi?"
"Kiếm cậu ở đâu thì sao tôi biết được?" Đoạn Dã không hiểu được: "Vừa rồi cậu đi đâu?"
"Tôi đi ăn một bát mì."
Đoạn Dã: "?"
Trần Vũ vận chuyển khí kình di chuyển xung quanh chiến trường, một đôi mắt ưng không buông tha cho mông của con dị thú nào cả.
Rất nhanh, trong vòng nửa phút, thanh trường kiếm được tìm thấy trên mông của một con dị thú đã ngỏm.
"Phốc phốc!"
Rút kiếm ra, Trần Vũ đang chờ công kích, thì thấy Trương Thiết đang lơ lửng giữa không trung lại tiếp tục thi triển nguyền rủa.
"Võ pháp ---- nguyền rủa ---- suy!"
Trương Thiết rống to một tiếng, ánh sáng chói lọi chiếu xuống, đi thẳng tới con dị thú khổng lồ ở chính giữa.
Gần như là bản năng và không thể kiểm soát được...
Trần Vũ tự nhiên sử dụng dịch chuyển tức thời...
Xuyên thấu qua các tầng không gian, dán chặt vào đuôi của quái thú khổng lồ...
[ Bị nguyền rủa: Nhanh nhẹn tạm thời + 48%; Sức mạnh tạm thời + 46%; Sức mạnh phản ứng tạm thời + 33%; Sức mạnh bùng nổ tạm thời... ]
"Hô..."
"A."
Trần Vũ cố nén từng đợt khoái cảm trong cơ thể, ngã nhào vào trong một khách sạn trong đống đổ nát, tránh được một đòn giận dữ của con dị thú.
"Không thích hợp à."
Đáp xuống đất, Trương Thiết thở hồng hộc lau mồ hôi: "Lần nguyền rủa đầu tiên, có lẽ là bởi vì đồng cấp nên có kháng tính, hiệu quả không mạnh. Tại sao hiệu quả của lần nguyền rủa thứ hai còn kém như vậy..."
Trần Vũ giống như một con chuột chạy xuyên qua đống đổ nát, rất nhanh đã thoát khỏi phạm vi tấn công của con vật khổng lồ ở trung tâm.
Sau đó, với trường kiếm trong tay, cậu ta thi triển một chiêu Du Long Xuất Hải, lao ra khỏi đống đổ nát như một mũi tên đang bay, và trực tiếp xuyên thủng đầu của một con dị thú giống như bọ cạp.
"Bịch!"
Một người đàn ông thực thụ sẽ không bao giờ nhìn vào con dị thú ngã trên mặt đất sau lưng mình. Trần Vũ giơ cao trường kiếm, tản khí kình của bản thân tới cực hạn, huy động từng tia năng lượng của toàn bộ tế bào trong cơ thể.
"A a..."
"Đông! !"
Những viên gạch trên mặt đất nổ tung ngay lập tức, và Trần Vũ biến mất.
Lần này, không phải là dịch chuyển tức thời.
Mà là tốc độ của cậu ta... Quá nhanh.
Nhanh đến mức gần như vượt quá giới hạn thị lực của một võ giả.
"Bạch!"
Kiếm quang biến sắc, đầu của một con dị thú nào đó liền bị cắt xuống, bất đắc kỳ tử tại chỗ.
"Sưu!"
Khí diễm xâu thấu, trái tim của con dị thú nào đó theo tiếng mà vỡ nát, ngã ầm xuống đất...
Trong chiến trường, dường như xuất hiện một tia chớp không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Những nơi mà nó đi qua, xác của con dị thú liền sẽ nằm ngay tại chỗ.
"Mẹ kiếp..."
Đoạn Dã đang muốn bắn lén từ xa liền lúng túng buông khẩu súng trên tay xuống.
Ngay cả với thị lực của một pháp sư + xạ thủ, cậu ta cũng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của Trần Vũ.
"Con mẹ nó... Cái tốc độ quái quỷ gì thế này?"
"Chi chi ---- "
Khác một bên, Bát Hoang Diêu dừng lại, vừa thở hổn hển, vừa dùng mắt truy tìm bóng dáng của Trần Vũ.
Bởi vì sau khi nằm viện thì thể chất của cô tự nhiên tăng lên một cách khó hiểu, nên cô có thể nhìn rõ mỗi một động tác của Trần Vũ.
Nhưng cô tin chắc rằng là mình sẽ không tránh được.
"Ngắn ngủi một tháng..."
"Anh đã mạnh như vậy sao..."
Còn hàng trăm tên võ giả là nhân viên cảnh sát xung quanh thì càng là miệng đều khép không được.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua một trận chiến như thế này?
Rõ ràng là thực lực khí kình chỉ có cấp 1.5, nhưng tốc độ, lực lượng, lực bộc phát, của cậu ta đủ để miểu sát một võ giả cấp 2...
"Thằng đó là quái vật gì vậy? !" Cảnh sát Vương, người đã cùng Trương Thiết áp chế con quái vật khổng lồ ở trung tâm, không kìm được mà phải thốt lên.
Trương Thiết: "... Sinh viên đại học Bắc Kinh."
" Tôi biết đó là sinh viên của Đại học Bắc Kinh. Nhưng cậu ta chắc chắn không phải là một con người được?"
Một cảnh sát cấp 3 khác xen vào: "Không thể nào không thể nào, sẽ không thực sự có người cảm thấy tên đó là nhân loại đi?"
"Đông!"
Song quyền chặn cú va chạm từ đuôi của con dị thú ở trung ương, nỗi lòng Trương Thiết rất phức tạp.
Mặc dù anh ta đã có được thông tin liên quan về Trần Vũ từ lâu, nhưng tốc độ này ... hoàn toàn vượt quá trình độ à....
Võ giả cấp 1 thì như thế nào?
Với sức chiến đấu mà cậu ta thể hiện ra, dù là năm sinh viên cấp 2 tiến lên cũng không chịu được Trần Vũ ba hiệp...
" Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, vô khoái bất phá."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận