Trong đống đổ nát của trại cướp, nhân viên tuyển sinh Thanh Hoa chửi ầm lên: "Fuck your mom! Trả tiền lại đây!"
"Vâng vâng vâng." Người đàn ông có râu quai nón gật đầu liên tục: "Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, đây là một sai lầm nghiêm trọng khác của chúng tôi. Tôi nhìn thấy Trần Vũ đã dẫn những hành khách khác ra ngoài, tôi còn tưởng rằng là chỉ có những người này..."
"Trần Vũ đến từ đại học Bắc Kinh à! Con bà nó Đại học Bắc Kinh có người nào là người tốt sao? ! Anh dùng tuyến tiền liệt để suy nghĩ một chút cũng biết là bọn hắn hận không thể để chúng tôi chết đi!"
"Nói quá lời, anh bạn nói nặng lời quá rồi." Người phụ trách của Đại học Bắc Kinh ngắt lời chỉ vào Trần Vũ: "Trần Vũ vẫn còn là một đứa bé, trẻ con thì làm sao có thể có mấy ý nghĩ xấu xa đó được."
"Vâng." Trần Vũ phối hợp mỉm cười, lộ ra tám cái răng.
Nhưng mà tiếc là đã bị khẩu trang chặn lại rồi.
"Mọi người đi nhanh đi, chúng ta đã trì hoãn quá nhiều thời gian, thế lực của Giáo Dục Kẻ Phục Thù không chừng đang chạy đến đây rồi. Khi đó sẽ rất phiền phức." Râu quai nón cười ngượng ngùng.
"Còn biết là đã mất quá nhiều thời gian hả? Trách chúng tôi sao?"
"Không phải không phải. Bớt giận, công ty nhất định sẽ bồi thường..."
"..." Oán thầm vài câu, người phụ trách Đại học Thanh Hoa nhất thời không nói gì thêm, thấy tốt thì thôi.
Dù sao đối phương cũng là đại boss cấp sáu, hắn cũng không dám làm quá.
Mọi người tiếp tục đi ra khỏi khu rừng, nhập vào đoàn xe, nhanh chóng rời đi nơi đây.
Điều đáng nói, có lẽ là do sự sắp xếp cố tình của râu quai nón, trường phong tuyển sinh của đại học Thanh Hoa và trường phong tuyển sinh của đại học Bắc Kinh, ngồi chung một xe...
Sau đó mọi người liền nghe một đường tướng thanh.
Người phụ trách Thanh Hoa: "Nhìn tôi làm gì? Việc này muốn nói là không có sự tham dự của ông, dù có đem tôi đi thiến thì tôi cũng không tin."
Người phụ trách Đại học Bắc Kinh: "Đệch mẹ thằng nào nhìn ông? Ông bị nóng mắt sao?"
Thanh Hoa: "Cạnh tranh thì cạnh tranh, lần này lại xài ba cái mánh rẻ rách, làm tôi khinh thường, phụt!"
Đại học Bắc Kinh: "Vì cứu các người, làm trễ nải thời gian của mọi người còn chưa nói, ông 'tất tất tất' cái đếch gì? Còn muốn mặt hay không?"
Thanh Hoa: "Quả nhiên là cá tìm tôm cá tìm tôm, đáng tiếc Trần Vũ đứa trẻ này, còn chưa nhập học đã bị ông dạy cho những điều xấu xa."
Đại học Bắc Kinh: "Phi! Nếu không có Trần Vũ của trường chúng tôi, ông còn có cơ hội ngồi ở đây nói nhảm? Sớm đã bị người ta chém ra từng khúc rồi."
Thanh Hoa: "Đúng là chúng tôi phải cảm ơn Trần Vũ. Nhưng không bao gồm ông."
Đại học Bắc Kinh: "Trần Vũ là học trò của tôi, dựa vào cái gì không bao gồm tôi?"
Thanh Hoa: "Vậy thì tốt, tôi chúc ông hoả táng chắc chắn sẽ có Xá Lợi Tử."
Đại học Bắc Kinh: "Vậy tôi cũng chúc ông đi ị, bọt nước sẽ không văng vào trong khoang miệng." (ý lão là miệng thằng thanh hoa đầy cứt đấy)
Thanh Hoa: "Tôi chúc ông khi tử hình sẽ bị người bắn một phát banh đầu."
Đại học Bắc Kinh: "Tôi chúc ông được chôn ở nơi phong thuỷ bảo địa..."
...
Cùng lúc, trong một căn biệt thự xa hàng ngàn dặm.
Bóng đen ngồi ở chỗ tối trong thư phòng, nghe cấp dưới báo cáo, phất phất tay: "Đi xuống đi."
"Vâng."
Khi thuộc hạ đóng cửa rời di, bóng đen mới chậm rãi đứng lên, cầm cốc nước lên, uống một hớp.
"Trần Vũ..."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Trần Vũ..."
"Trạng Nguyên thành phố Thanh Thành..."
Một lúc sau, hắn giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, nhìn năm chữ nhỏ "Vì công bằng mà chiến" trên mặt của chiếc đồng hồ, ánh mắt thất thần.
"Đây chính là thiên tài mà các người hi sinh vô số sinh mạng để đổi lấy sao..."
"..."
"..."
"Buồn cười."
...
Kinh thành.
Cổ xưng Yến Kinh.
Nó hiện là thành phố quan trọng nhất ở Đại Á.
Nó cũng là trung tâm tuyệt đối của chính trị, võ thuật, kinh tế và văn hóa.
Càng đi đầu trong cuộc chiến chống lại dị thú.
Từ "Tận thế" đến nay, dù Kinh Thành chưa bao giờ gặp phải thú triều, nhưng được thế giới công nhận là thành phố duy nhất có thể chống lại thú triều.
Đối mặt với sự đe dọa của dị thú, thế giới chủ yếu chia thành hai phe.
Phe chống cự, phe du kích.
Cái trước, giống như Kinh Thành vậy, quy tụ tinh hoa của cả nước về một chỗ để tạo nên một pháo đài max sức chiến đấu, max phòng thủ, max nghiên cứu và max danh tiếng.
Để tối đa hóa việc bảo tồn tiềm lực của con người, phóng thích năng lực.
Cái sau thì giống như Kiên Quốc, dân cư phân tán, hình thành hàng trăm nghìn thành trì nhỏ liên kết với nhau. Khi thú triều đến sẽ bị chết mấy cái, thí xe giữ tướng, phòng ngừa bị tận diệt.
Nhưng theo cách này, đất nước sẽ không có nhiều không gian để phát triển. Tất cả các cá nhân đang sống nhờ may mắn.
Hai phương thức, trước mắt xem ra, phe chống cự đang có lợi thế hơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận