Trương Thiết hít một hơi thật sâu và nói với hai cảnh sát bên cạnh: "Cậu ta, chính là tia chớp trắng huyền thoại của trường chúng tôi."
Hai cảnh sát: "..."
...
"Double kill!"
"Triple kill! !"
"Quadra kill! ! !"
Trên một cột đèn đường hư hỏng, Đoạn Dã tựa lưng vào cột đèn, bắt chéo chân, thỉnh thoảng hét lên: "Penta kill!"
Bát Hoang Diêu dừng lại bên cạnh cậu ta, nhíu mày: "Sao cậu không xông lên?"
"Xông lên? Lên chỗ nào? Có cái gì có thể lên? Còn có cơ hội xông lên sao?" Đoạn Dã dùng nòng súng gãi gãi đầu: "Để cậu ta chơi một mình đi."
"Loại bộc phát tốc độ cực hạn này, nhất định là một võ kỹ có tác dụng phụ tương đối lớn." Bát Hoang Diêu chân thành nói: "Chúng ta phải sẵn sàng để thay thế cậu ta bất kỳ lúc nào."
"Làm sao thay?" Đoạn Dã nghi hoặc: "Trình độ lớp hai của chúng ta thế nào? Chỉ có Đoạn Dã, Bát Hoang Diêu hai tên cùi bắp mà thôi, bọn họ có thể đánh được sao? Đánh không được, cũng không có năng lực này, hiểu chưa."
Bát Hoang Diêu: "..."
"Tiểu Trần đánh rất tốt, cô hãy nói cho tôi biết tại sao lại phải đổi chỗ với cậu ta? Chúng ta lên đó để bị 1 con dị thú hành sml sao, cô để tôi giải thích như vậy sao?"
Bát Hoang Diêu: "..."
"Không cần mặt nữa sao."
Khoát khoát tay, Đoạn Dã nhìn thấy một con dị thú khác đang nằm trên mặt đất, lập tức hét lên: "Killing spree! Dominating! Legendary..."
Bát Hoang Diêu: "..."
Dưới sự [ nguyền rủa ] của võ giả cấp bốn, thuộc tính Trần Vũ tăng gấp đôi, dễ dàng giết chết tất cả những dị thú cấp hai còn lại.
"Vù vù."
Lắc lắc vết máu trên thân kiếm, Trần Vũ đi về phía chiến trường trung tâm, cảnh sát gần đó lập tức tránh ra một con đường.
Đi đến rìa khu phế tích của khách sạn, ngẩng đầu nhìn Trương Thiết đang vật lộn với con dị thú ở trung tâm, Trần Vũ hô to: "Cần hỗ trợ không?"
"Đương nhiên!" Trương Thiết nặng nề gật đầu, gấp giọng nói: " Còn có thể tiếp tục sử dụng võ kỹ gia tốc kia không?"
"Có thể."
"Được."
Trương Thiết chắp tay trước ngực "Ba " một tiếng, vừa tránh đòn tấn công của dị thú, vừa thực hiện chúc phúc.
"Võ pháp ---- tăng!"
Hào quang lưu chuyển từ trên trời giáng xuống.
Trần Vũ chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bao phủ trong đó.
[ nhận chúc phúc::35%; Sức mạnh tạm thời:40%; Sức mạnh phản ứng tạm thời:27%; Sức nổ tạm thời:539%; Thể lực tạm thời:30%... ]
Trần Vũ: "..."
"Lên đi!" Trương Thiết hô to: "Thừa dịp võ kỹ gia tốc của cậu còn có tác dụng."
"... Bây giờ thì hết tác dụng rồi."
Trần Vũ cắm lại trường kiếm, quay người rời đi.
Trương Thiết: "? !"
Trong ánh nhìn chăm chú của rất nhiều cảnh sát, Trần Vũ vòng quanh qua núi thi thể dị thú giống như một núi nhỏ, đi đến bên cạnh Đoạn Dã, đặt mông ngồi xuống ở bên cột đèn, đốt một điếu thuốc.
"Vũ ca." Đoạn Dã thí điên thí điên xoa bóp bắp đùi cho Trần Vũ: " Vừa rồi anh đã giẫm lên công tắc điện sao? Nhanh như vậy? "
"Cậu không biết nói chuyện thì đừng nói nữa."
"Có thể dạy tôi được không?"
"Cậu không học được đâu."
"Ba."
Đoạn Dã lập tức đẩy Trần Vũ: "Vậy thì đừng có ngồi chỗ của tôi nữa."
Trần Vũ cũng không để ý ngồi chỗ nào, khẽ nhả vòng khói, híp mắt nhìn mây mù trên bầu trời đêm mà không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng vậy, cậu ta không nghĩ về bất cứ điều gì.
Chỉ bị nhiều cảnh sát như vậy nhìn chằm chằm, cảm thấy tư thế này rất đẹp trai...
"Trần Vũ, cậu trưởng thành quá nhanh."
Khi chiến đấu trên chiến trường kết thúc, Bát Hoang Diêu cũng đi tới, nhìn chằm chằm Trần Vũ với ánh mắt phức tạp: "Lúc này mới một tháng thời gian mà thôi."
"Có phải là cô đang nghĩ lúc trước có thể đánh thắng được tôi, bây giờ lại bị tôi bỏ xa rồi đúng không?"
"Không có."
"Cô chắc chắn nghĩ như vậy." Trần Vũ hất nhẹ tàn thuốc: "Hôm nay là tôi muốn cho cô biết, trận chung kết hôm đó, dù là cô không cố tình trượt chiêu R (nút chiêu cuối trong LOL), cô cũng không thắng được tôi."
Bát Hoang Diêu cúi đầu: "..."
"Đáng tiếc là không thể quay ngược thời gian, để cô thắng một bậc. Nhưng không sao." Trần Vũ đứng dậy sau khi bóp tàn thuốc, nhìn tình hình chiến đấu ở chiến trường trung tâm đang dần dần đi đến hồi kết: "Hiện tại tôi còn có nhiều việc muốn làm, chỉ nhằm vào cô. Thật là nhàm chán."
"Cái gì? !" Đoạn Dã ở bên cạnh nắm bắt được một từ khóa, sửng sốt: "Cậu muốn nhắm vào cô ta sao?"
Bát Hoang Diêu: "?"
Trần Vũ: "... Đừng có xài mấy cái từ đồng âm vô nghĩa nữa, quá đáng rồi đấy."
"Vậy mà cậu có thể hiểu được ngay luôn!"
"Nói nhảm, tôi đã lái xe lâu năm rồi? Xe tiêu gì mà tôi nhận không ra?" (nghĩa bóng là mấy cái chiêu trò cũ rích đó tôi đã xài lâu rồi.)
"Thực sự là xe gì cậu cũng có thể nhận ra sao?" Đoạn Dã lập tức hưng phấn.
"Cái này còn tùy tình huống." Trần Vũ khiêm tốn một chút.
Đoạn Dã lập tức lấy điện thoại ra, tìm được một tấm ảnh: "Tấm này đi, chiếc xe trong tấm hình này, cậu gặp qua chưa?"
"Chiếc này..." Trần Vũ nhíu mày: "Đây là một người nghiệp dư hả? Giống như là... Đúng! SIRO-2969*." ( phim ba con heo đó, mọi người có thể search trên google nó ra link luôn, mình search rồi _ )
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận