Tách ra lớp hai, Trần Vũ một mình bước ra khỏi nhà ga, nhìn dòng người vô tận trên quảng trường, không ngờ lại có chút hụt hẫng trong phút chốc.
Không biết là nên bắt đầu xuống tay từ chỗ nào.
Đứng tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu, cậu ta chợt nghĩ đến Mã Lệ.
Nếu người thiếu nữ đó là đồng đội, cô ấy sẽ sắp xếp được một kế hoạch khả thi, hiệu quả và đúng đắn.
Nó đáng tin cậy hơn nhiều so với việc "tìm bậy bạ" của hiện tại.
"Nhiệm vụ này ... không dễ xử lý à."
Gãi gãi tai, Trần Vũ vác ba lô và lang thang không mục đích quanh thành phố Đường.
Thành phố Đường nằm ở phía đông của tỉnh Hà, nơi này nổi tiếng vì khi Đường Thái Tông Lý Thế Dân đông chinh Cao Lệ đã từng dừng lại ở đây.
Đây là một thành phố lớn với dân số hơn 2 triệu người.
Trần Vũ lang thang cả buổi chiều, đến gần tối cũng chưa đi hết một phần tư của thành phố lớn này.
Trời càng ngày càng tối, cậu lấy điện thoại ra bấm vào WeChat, trong nhóm nhỏ đồng đội của mình nói: "Gần bảy giờ rồi, hai người đang làm gì vậy?"
[ Bát Hoang Diêu: Tôi đang dạo thư viện, đi khu võ giả cấp một để mượn một vài cuốn sách. Bằng cách này liền có thể bại lộ thân phận võ giả cấp một của tôi phải không? ]
[ Trần Vũ: Thông minh. Chú ý an toàn, nhớ quan sát xem có người nào đang theo sau cô không. ]
[ Bát Hoang Diêu: Tốt. ]
[ Trần Vũ: Đoạn Dã đâu? Cậu đang ở đâu vậy? Đoạn Dã ở đây sao? ]
Trong nhóm yên lặng hồi lâu.
Một lúc lâu sau, Đoạn Dã mới trả lời.
[ Đoạn Dã: Vũ ca mau tới phố đèn đỏ ở đường Bắc đi! Những cô em ở đây quá là xinh đi mà! ]
[ Thành viên "Đoạn Dã" đã bị chủ nhóm kích ra ]
[ Trần Vũ: Được rồi, coi như là đã chết một người đi, chỉ còn lại chúng ta. ]
[ Bát Hoang Diêu: ... ]
[ Trần Vũ: Đêm nay cô ở đâu? ]
[ Bát Hoang Diêu: Tìm một khách sạn gần thư viện để ở. Cậu thì sao? ]
[ Trần Vũ: Tôi cảm thấy đường Bắc là một khu vực rất đáng nghi, tôi phải tìm một khách sạn ở bên đó mới được, nhớ giữ liên lạc. ]
[ Bát Hoang Diêu: ... ]
Thu lại điện thoại, Trần Vũ đã có mục tiêu, trực tiếp đón xe và nói với tài xế: "Bác tài, bác biết phố đèn đỏ ở đường Bắc không?"
"Oa chàng trai? Cậu xuất đạo sớm như vậy?" Tài xế đạp ga, ngạc nhiên: "Còn trẻ tuổi như vậy, chịu được sao?"
"Chuyện đó thì bác không cần lo, thể chất của tôi không phải là vấn đề."
"Chậc chậc." Tài xế chậc lưỡi: "Thời thế thay đổi thật rồi, em xinh tươi muốn thì có thể tìm được. Lúc chúng tôi còn trẻ, khi có ham muốn cũng chỉ có thể đi câu cá chép. Nói đến chuyện này thì tôi cảm thấy miệng của cá chép cũng không hề kém cạnh..."
Trần Vũ: "? ? ?"
...
"Chúc cậu thân thể khỏe mạnh."
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, chiếc taxi đã đến phố Đèn Đỏ ở đường Bắc. Sau khi để lại một cậu nói, bác tài đã lái xe rời đi.
Trần Vũ còn không có lấy lại tinh thần từ trong hải dương tri thức kỳ quái +1+1+1+1, liền bị ba bốn người phụ nữ vây quanh.
"Soái ca đến tiệm em chơi đi?"
"Cửa hàng của chúng em đã mở rất lâu rồi."
"Của em mới xây xong, mau đến đây đi..."
Trần Vũ sau khi phản ứng lại đã đẩy mấy người này ra: "Tôi sẽ tự mình đi dạo một mình, đừng đi theo tôi."
Nói xong, cậu ta liền sải bước đi đến chỗ sâu của khu phố.
Làm Trạng Nguyên của thành phố Thanh Thành, một sinh viên hàng đầu của Đại học Bắc Kinh, hắn Trần Vũ làm sao có thể không có phẩm vị như vậy? Làm sao có thể làm những chuyện bậy bạ trong khi thực hiện nhiệm vụ được?
Cậu ta ở phố đèn đỏ với một lý do rất chính đáng.
Mọi người đều biết, người có cơ thể càng tốt thì nhu cầu sinh lý lại càng mạnh.
Mà võ giả là nhóm người có thể chất tốt nhất, cho nên dục vọng cũng mãnh liệt nhất.
Vì vậy đối với những võ giả lang thang lâu năm ở bên ngoài, Phố Đèn Đỏ trong mỗi thành phố thì chắc chắn 100% phải trải qua.
Mà những võ giả tử vong liên tiếp ở thành phố Đường này đều là võ giả lang thang...
Cho nên, Trần Vũ khăng khăng ở lại phố đèn đỏ, là có đại trí tuệ...
"Một võ giả ưu tú, trừ thực lực cường đại, còn muốn có một chỉ số IQ tương xứng với sức mạnh của anh ta." Thở dài, cậu ta bước thẳng vào một hộp đêm với những ánh đèn lộng lẫy.
Sau khi quan sát cẩn thận, mang theo một vài mùi nước hoa của phụ nữ, cậu ta lao vào một nhà khác...
Một nhà, một nhà, lại một nhà.
Công việc này tiếp tục cho đến lúc rạng sáng.
Trần Vũ đã bình tĩnh thu thập nhiều thông tin bao gồm địa hình, môi trường, thành phần võ giả, lưu lượng khách hàng, ngoại hình trung bình của các cô gái, và sự phân bố của các thế lực xã hội đen ở địa phương.
Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, đi lòng vòng hai vòng nữa mới tìm được khách sạn.
Khách sạn có một cái tên rất kỳ quái, gọi là "Ngày 2 tháng 9".
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận