Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 223: Sân trường to lớn, đều nằm trong tay Chương 223: Sân trường to lớn, đều nằm trong tay

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Nhưng những lợi thế này không rõ ràng.
Bởi vì Kinh Thành chưa bao giờ gặp được thú triều.
Nếu có một cơ hội như thế, kinh thành chống cự lại thú triều, nhất định sẽ gây ra một cuộc cải cách chấn động địa cầu đối với khái niệm hệ thống của toàn nhân loại...
"Đây chính là Kinh Thành hả... Tường thành cũng không có sao?"
Khi đoàn xe Trung Thông chạy từ từ trên con đường nhựa nhẵn bóng, Đoạn Dã chui ra ngó nhìn xung quanh.
"Đây là vùng ngoài của Kinh Thành." Người đàn ông để râu quai nón ngồi kế bên tài xế mở miệng nói: "Khoảng cách Kinh Thành thực sự thì còn xa lắm."
"Vậy những người ở đây không sợ bị lẻ tẻ dị thú tập kích sao?"
"Không sợ. Bởi vì hầu như không có dị thú xuất hiện quanh đây. Bất cứ khi nào có một con xuất hiện, cũng sẽ bị các sinh viên và thầy cô đang muốn tập luyện đánh hội đồng."
"WTF..." Đoạn Dã kinh ngạc.
Đây là thành phố đầu tiên mà cậu ta thấy có sức mạnh áp chế hoàn toàn dị thú.
"Quả nhiên, chỉ có thể nói không hổ là Kinh Thành à..."
"Chút ít dị thú thì không sợ. Nhưng nếu như thú triều đến thì sao, mất bao lâu để những người này lùi về bên trong thành." Trần Vũ ngồi ở ghế sau đột nhiên nói.
"Ồ?" Nghe vậy, râu quai nón quay đầu nhìn Trần Vũ: "Chàng trai, cậu đã tìm ra trọng điểm của vấn đề rồi đấy. Chân tướng là... Những người này không thể lùi về. Người trong thành phố đã rất nhiều. Dân số bên ngoài thành phố đông gấp 4 lần nội thành. Nếu thú triều đến, một khi tất cả một người cùng xông vào nội thành, võ giả di chuyển còn khó chứ đừng nói là phản kháng."
"Vậy nhiều người như thế... Chẳng phải là..." Đoạn Dã sửng sốt.
"Nuôi dị thú." Trần Vũ híp mắt lại.
"Đúng thế." Râu quai nón gật đầu: "Bởi vì thực lực của Kinh Thành mạnh, khi không có thú triều thì sẽ an toàn hơn nhiều so với những thành phố khác. Vì vậy, những người này vì sinh tồn, vì sinh hoạt, vì giáo dục con cái, nên họ chỉ có thể ở ngoại thành."
"..." Trần Vũ trầm mặc.
Trong lòng của cậu vẫn còn một câu không nói ra.
Một khi thú triều kéo đến... Những người dân này chỉ có thể trở thành lương thực của dị thú khi "lùi chiến"...
" Hà đường tương khô, quần khoa tranh đấu."
Trần Vũ lấy ra một điếu thuốc, châm một điếu trong miệng, hít một hơi thật sâu.
"Hô..."
Sau khi làn khói hững hờ trôi đi, tiếng la hét của những người bán hàng rong hai bên đường càng trở nên chát chúa.
"Mứt quả! Mứt quả chính tông của Kinh Thành..."
"Ngươi đoán làm gì? Nè! Nhìn! Gan xào của Kinh Thành! Quả thực là..."
"Thẩm mỹ viện Vinh Thành hôm nay đại hạ giá..."
Gõ gõ khói bụi, Trần Vũ quay đầu lại không nhìn nữa.
Giống như Thanh Thành.
Mặt ngoài của nơi này là hòa bình, yên ổn, náo nhiệt, mặt sau thì ẩn giấu đi quá nhiều huyết tinh, tàn nhẫn, và tuyệt vọng.
"Anh nói đúng." Trần Vũ nói với người đàn ông để rau quai nón: "Nhân loại đã đến cực hạn."
Sau khi kiểm tra giấy tờ xong, đoàn xe tiến vào cửa lớn Bắc Kinh.
Ngước mắt nhìn bức tường thành bằng hợp kim cao 100m, những đứa trẻ "nhà quê" này không khỏi rung động.
Một cảm giác tự hào và an toàn xuất hiện một cách tự nhiên.
"Nếu như Hạc Thành cũng có được bức tường này. . ." Đoạn Dã tự lẩm bẩm: "Liền sẽ không cần phải chết rồi."
"Cậu. . . Còn chưa từng chân chính gặp qua thú triều đúng không?" Trần Vũ hỏi.
"Ừm. Khi được biết là có thú triều xảy ra, tôi đã được đưa đi."
"Vậy thì chờ đến một ngày nào đó, cậu thật sự gặp được thú triều. Liền sẽ không nghĩ như vậy nữa." Trần Vũ bắn bay điếu thuốc.
"Tôi đã từng thấy qua trên TV."
"Đó là đã qua chỉnh sửa. Vì không để cho mọi người suy sụp." Lão râu xồm xoàm gác hai tay sau đầu: "Giống như Trần Vũ vừa nói. Chờ khi cậu thực sự gặp được thú triều, thì sẽ biết loại tường thành nhỏ bé này, không chịu nổi một kích."
"Nếu như quả thật kinh khủng như những gì các anh vừa nói. . ." Sắc mặt Đoạn Dã khôi phục bình tĩnh: "Thì phải có sức mạnh như thế nào mới có thể điều khiển được hướng di chuyển của bọn chúng chuyển."
"Sức mạnh nào thì tôi không biết. Nhưng tôi biết là chúng ta đã đến trạm." Xe dừng lại, người đàn ông mặt mày râu đẩy cửa rồi đi ra ngoài, vỗ vỗ trần xe: "Đều xuống xe đi. Đến trạm đến trạm. . ."
Chờ hành khách xuống xe, râu quai nón nghiêm trang cúi đầu: "Tôi thay mặt cho công ty Trung Thông xin lỗi quý khách một lần nữa. Công ty sẽ có câu trả lời thỏa đáng trong vòng bảy ngày làm việc. Xin quý khách vui lòng chú ý thông báo qua SMS trên điện thoại di động. Tiếp theo tôi sẽ cho xe để đưa tất cả các bạn đến trường."
"Không cần!" Người phụ trách Đại học Thanh Hoa liếc nhìn người phụ trách Đại học Bắc Kinh: "Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, tôi và một số người, cũng không phải là người cùng một đẳng cấp. Bởi vì cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, sao có thể ngồi chung với người như thế được?"

Bình Luận

0 Thảo luận