Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 275: Đạo hữu, xin dừng bước (2) Chương 275: Đạo hữu, xin dừng bước (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Không khoa trương thì còn gọi là thanh niên sao?" Đoạn Dã bĩu môi: " Đừng bao giờ tin vào trung dung chi đạo*, muốn làm, thì phải làm đến tốt nhất. Biết tại sao tôi và Vũ ca là Trạng Nguyên, Đó là bởi vì cô không có một ý thức vĩ đại như vậy."
(*nghĩa là một thái độ vô tư và thỏa hiệp - những điều suy ngẫm của Khổng Tử)
"Ba ba ba ba..."
Những tràng pháo tay đột ngột vang lên từ phía sau.
Ba người của lớp quay lại khi nghe tiếng động, cả Trần Vũ và Đoạn Dã đều sững sờ khi trông thấy người đến.
Đó là Trương Yến Yến...
"Cậu nói rất có đạo lý." Trương Yến Yến bước đến trước mặt Đoạn Dã, nghiêng đầu: "Nhưng tôi cũng là Trạng Nguyên, sao tôi lại không thể nào quẩy nhiệt tình như các cậu nhỉ?"
Trần Vũ: "À, con này tôi biết nè."
Đoạn Dã: " Đúng, tôi cũng biết."
Trần Vũ: "Nhưng mà cô ta tên gì nhỉ?"
Đoạn Dã: "Hít... Tên cô ta thoang thoảng bên tai, nhưng làm sao cũng nghĩ không ra..."
"..." Trầm mặc nửa ngày, Trương Yến Yến mở miệng: "Trương Yến Yến, Trương Yến Yến, Trương Yến Yến!"
"Ồ đúng rồi." Đoạn Dã giật mình: "Cô ấy là Trương Yến Yến. Thảo nào tôi không nhớ nổi, Vũ ca, những người có cái tên này thì sẽ không bao giờ sống quá ba tập trong mấy bộ phim truyền hình đâu."
Trần Vũ gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần nghe tên liền biết."
Bát Hoang Diêu: "..."
Trương Yến Yến mặt không biểu tình: "Nói đi nói lại cũng vài ba câu này, nhàm chán."
"Chào buổi chiều." Trần Vũ chủ động bắt tay với Trương Yến Yến: "Dạo này sao rồi? Rất lâu không thấy cô rồi, bị đuổi học rồi sao?"
"... Nhờ hồng phúc của cậu, tôi vẫn còn rất tốt." Trương Yến Yến xoay người sang ngang, sau lưng cô lộ ra một nam một nữ: " Tôi được xếp vào lớp 4. Hai người này là đồng đội của tôi. Để tôi giới thiệu cho các cậu một chút."
Trần Vũ kinh ngạc: "Á đù, ở đây còn hai người nữa nè?"
Đoạn Dã kinh ngạc: "Tồn tại cảm cũng quá thấp đi à."
Hai người: "..."
Bát Hoang Diêu rốt cuộc không nghe được nữa, cắn răng tiếp nhận quyền chủ động, đứng trước mặt Trần Vũ và Đoạn Dã hơi cúi đầu: "Chào chị*, tôi. . . Tôi là đồng đội của Trần Vũ và Đoạn Dã, tôi tên là Bát Hoang Diêu, rất vui được gặp ... được gặp chị." (chỗ này con bé nó xưng là ngài =.=)
"Một em gái thật là xinh đẹp." Đôi mắt của Trương Yến Yến sáng lên: "Sao em lại vào hang trộm?"
Trần Vũ thấp giọng nói bên tai Đoạn Dã: " Cô ấy nói chúng ta là trộm kìa."
Đoạn Dã cũng thấp giọng đáp: "Không phải rất chính xác, cô ta không biết nhìn người rồi..."
"..." Cố gắng che chắn "tiếng ồn" sau lưng, Bát Hoang Diêu lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Chúng tôi cũng mới được xếp cùng lớp với nhau, là lớp hai."
"Ừm." Trương Yến Yến gật gật đầu: "Hai người bọn họ có thể được xếp chung một lớp, cũng coi như là người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc."
Trần Vũ đang thì thào, đột nhiên sửng sốt: "?"
Đoạn Dã cũng ngẩn người: "? ?"
"Nào, để tôi giới thiệu với các cậu một chút." Trương Yến Yến chỉ vào chàng trai bên trái phía sau cô, và nói: "Vị này chính là **, chuyên ngành võ pháp."
Ngập ngừng một chút, cô lại chỉ vào cô gái bên phải: "Vị này chính là, chuyên ngành võ kỹ."
Đoạn Dã: "Khá lắm, đều là tên của diễn viên quần chúng."
Trần Vũ: "Giống như tên của Trương Yến Yến, khá là khó nhớ à..."
Lớp 4: "..."
"Ken két."
Trương Yến Yến nắm chặt tay, mặt đen lại: "Hai ngươi đang cố ý hả?"
"Đừng nói mấy lời xã giao nữa." Đẩy ra Bát Hoang Diêu, Trần Vũ nghiêm nghị nói: "Cô tìm chúng tôi là có chuyện đúng không."
"Không có chuyện thì không thể chào hỏi một chút hả?"
"Vậy chào hỏi xong rồi đó, chúng tôi muốn rút lui rồi." Trần Vũ xua xua tay: "Gặp lại."
"Chờ. . . Chờ một chút!"
Nhìn thấy Trần Vũ muốn đi, Trương Yến Yến vội vàng lên tiếng: "Được rồi, tôi tìm các cậu là có một chút chuyện."
"Nói."
Trương Yến Yến và đồng đội của mình nhìn nhau rồi nói: "Các cậu vừa mới hoàn thành một ... Ừm, một nhiệm vụ cấp A hả?"
"Không sai." Trần Vũ gật đầu.
"Có 1000 học phần?" Trương Yến Yến thử duỗi ra một ngón tay.
"Không sai." Trần Vũ gật đầu.
"Bây giờ mới vừa khai giảng mà thôi, chắc là ... các cậu không thể nào tiêu hết 1000 học phần đâu nhỉ?"
"Không sai." Trần Vũ gật đầu.
"Vậy..." Trương Yến Yến nháy mắt mấy cái: "Có thể hay không cho chúng tôi mượn một tí xíu?"
"Không được."
Trương Yến Yến: "..."
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Các cậu có 1000 học phần đó! Dù sao cũng dùng không hết, cho chúng tôi mượn một chút đi, giúp đỡ nhau một chút không được sao?"
"Không được."
" Chúng ta đều là bạn học. Chúng tôi thực sự cần một ít điểm tích lũy, mua một vài võ kỹ, bởi vì nhận nhiệm vụ khá là khó, nhân viên an ninh lại chỉ là bảo vệ..." Trương Yến Yến nhìn Bát Hoang Diêu, chắp tay một cái, vô cùng đáng thương: "Giúp đỡ chút đi mà."
"Cái này." Bát Hoang Diêu nhìn về phía Trần Vũ.
Trần Vũ thì nhìn lên trần nhà.
Mặc dù cậu ta và Trương Yến Yến từng có một chút giao tình, nhưng học phần này là toàn bộ cấp lớp thật vất vả mới kiếm được. Cho dù bây giờ không dùng được thì vẫn phải giữ lại cho sau này, làm sao có thể cho người khác mượn được?

Bình Luận

0 Thảo luận