"Tấn tấn tấn..."
Nhìn thấy người phụ nữ uống sạch sẽ, Trần Vũ liếc nhìn mặt bàn.
Khá lắm.
Bắt đầu chưa đầy ba phút.
Mười chai rượu liền còn lại năm chai...
Có một chút im lặng, Trần Vũ cũng duỗi tay cầm một chai lên: "Tình huống của ai thì người đó tự biết. Mọi người cảm kích làm tôi có chút hổ thẹn. Nếu mà mọi người đã kính tôi, thì tôi nhất định phải đáp lễ. Thật hân hạnh khi được trở thành đồng đội với mọi người."
Nói xong, cậu ta cũng ngửa đầu, "Tấn tấn tấn " uống vào bụng.
Tuy nhiên khi đang uống thì cậu ta nhìn thấy ba bóng người quen thuộc ở bàn bên cạnh.
Trương Thiết.
Đoạn Dã.
Bát Hoang Diêu...
Đoạn Dã vẫn đang cầm một xiên nướng trong tay, ánh mắt thất vọng: "Vũ ca... Anh có đội mới rồi sao?"
Trần Vũ: "Hử?"
Đoạn Dã: "Anh cắm sừng chúng tôi sao."
Trần Vũ: "Phốc..."
"Khụ khụ..."
Phun bia trong cổ họng ra, Trần Vũ giữ chặt bàn ăn đau đớn ho khan: "Khục. . . Khụ khụ... Sao mọi ngươi lại ở đây?"
"Chúng tôi ở đây để cản trở chuyện của cậu đấy." Đoạn Dã ồn ào: "Chỗ này không phải là nhà ga sao, vé thì đã mua được rồi, ở nơi này rất tiện lợi đó. Không ngờ xuống kiếm đồ ăn lại có chút thu hoạch bất ngờ. Chúng ta thật sự là trùng hợp à, cặn bã nam..."
"Ngươi mẹ nó khụ khụ... Đừng có nói hươu nói vượn!"
"Đây không phải là điều rõ ràng rồi sao?" Đoạn Dã vừa ăn xiên nướng, vừa chỉ vào đám người Đại Hải: "Bọn họ là ai?"
Đại Hải nhíu mày, chỉ vào Đoạn Dã, nhìn Trần Vũ nói: "Bọn họ là ai?"
Trần Vũ: "..."
Loại tình huống giống như là chân đạp hai thuyền sau đó bị lật này là chuyện gì xảy ra...
"Chúng tôi là bạn học của cậu ta." Bát Hoang Diêu mở miệng.
"Bạn học?" Đại Hải sững sờ: "Thiểm Điện Cầu cậu còn đang là học sinh hả?"
"Khục..."
Đặt chai rượu xuống, Trần Vũ thở một hơi, ngả bài nói: " Đúng, tôi là sinh viên. Đây là bạn học đại học của tôi. Chúng tôi học cùng lớp."
"Ồ! Chúng tôi còn tưởng rằng cậu là võ giả lang thang nữa..."
"Bởi vì tôi đang chấp hành một nhiệm vụ nên che giấu thân phận của mình. Bây giờ tôi không định thực hiện nhiệm vụ đó nữa, nên nói thẳng cũng không sao." vỗ vào những chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu bọn người Đoạn Dã ngồi xuống, tiếp tục nói: "Tên thật của tôi là Trần Vũ, là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, Thiểm Điện Cầu là tên giả."
"Đại học Bắc Kinh? Kinh thành đại học?" Bốn người Đại Hải ngạc nhiên: "Các cậu là sinh viên của Đại học Bắc Kinh?"
"Đúng thế."
"Vậy các người..." Thằng gầy quan sát những người trong lớp 2, bỗng nhiên run lập cập: "Cái đệch? Đừng nói với tôi, các người học lớp tinh anh của đại học Kinh Thành nhé..."
"Đúng." Trần Vũ gật đầu: "Chúng tôi học lớp tinh anh 2 năm nhất của đại học Bắc Kinh."
Đại Hải: "Á đù..."
Béo nam: "Á đù..."
Gầy nam: "Á đù..."
Phụ nữ: "Má..."
Đoạn Dã ngồi ở bên cạnh Trần Vũ, cầm lấy một chai bia giống như rất quen thuộc: "Các anh đây là có chuyện gì?"
Trần Vũ quay đầu giới thiệu: "Hôm nay tôi vào dị cảnh của đảo Bồ Đề. Bọn họ là đồng đội của tôi, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Đại Hải, vị này chính là..."
Sau khi giới thiệu với nhau, mọi người quen thuộc hơn nhiều.
Dưới sự chào đón nồng nhiệt của Đại Hải, Trương Thiết và Bát Hoang Diêu cũng ngồi xuống cùng nhau.
"Ầm!"
"Phanh..."
Sau khi mở liên tiếp năm chai bia, Đại Hải hiếu kỳ nói: "Lớp tinh anh của đại học Bắc Kinh, thân phận này quá quý giá đi. Đến thành phố Đường làm nhiệm vụ gì vậy?"
Trần Vũ nhìn Trương Thiết: "Có thể nói sao?"
"Có thể." Trương Thiết gật đầu.
"Chúng tôi đến để điều tra vụ án võ giả ngoại lai tử vong ở chỗ này."
"Vụ án võ giả tử vong?" Đại Hải con ngươi đột nhiên co rút lại: "Để các cô cậu? Sinh viên lớp tinh anh của đại học Bắc Kinh xen vào chuyện này?"
"Đúng."
"Cái này. . . Còn làm cái mẹ gì nữa?" Tên mập vỗ bàn: "Đây là đang dùng các cậu để làm mồi nhử đó!"
"Đúng vậy. Cho nên chúng tôi chuẩn bị bỏ qua, ngày mai hồi kinh."
"Thông minh." Đại Hải nâng rượu: "Ngày mai đi càng sớm càng tốt, chuyện này quá nguy hiểm. Cái kia ai... Mập này, cậu đi hối một cái, sao thịt xiên còn chưa lên nữa?"
"Được."
Người đàn ông mập mạp đứng dậy, bước vào một túp lều khép một nửa, đến sau lưng chủ tiệm, trực tiếp đá cho lão ta một cước: "Ông làm gì vậy? Đồ ăn của chúng tôi đâu?"
Ông chủ tiệm vô thức che chở cho cô gái nhỏ đang làm bài tập bên cạnh, sau đó lo lắng đứng dậy, lại cúi đầu chào: "Thật xin lỗi, lập tức lên lập tức lên, đại nhân ngài đừng có gấp."
"Nhanh lên."
"Lập tức lập tức..."
Quay lại bàn ăn, gã mập nâng chai rượu lên: "Sắp rồi, uống thêm chai nữa đi".
"Nào!" Đoạn Dã nâng chén: "Vừa nói tới chuyện uống rượu, tôi liền thấy thoải mái!"
"Chàng trai trẻ, có một người đồng đội tốt như Trần Vũ đây, là phúc đức mà các cô cậu đã tích từ đời trước đó."
Đoạn Dã nhìn Trần Vũ: "Anh xác định đây không phải là nghiệp chướng sao?"
Trần Vũ: "..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận