Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 308: Đại trí tuệ (4) Chương 308: Đại trí tuệ (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Nhìn xem dị thú càng ngày càng gần, Đoạn Dã mặt đen lại: "Con mẹ nó, đừng có tiếp tục trang bức nữa, dị thú sẽ giẫm lên đầu tôi rồi."
"Rầm rầm."
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, vung thanh trường kiếm, rồi lại biến mất.
"Bạch!"
Với một kích này, cậu ta đã chặt đứt một cái chân của con dị thú phía trước. Con dị thú ngã ầm xuống đất, và vấp ngã những con đang chạy đằng sau.
"Cái này, chính là trí tuệ."
Đứng tại chỗ, Trần Vũ nghiêng đầu, nhắm mắt lại, tay cầm một thanh kiếm đẫm máu, mặc cho y phục phấp phới trong gió.
Bên trong vòng sáng, Đoạn Dã nhịn không được mở miệng: "Vũ ca... Anh điên rồi rồi?"
"Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải." Trần Vũ nhếch miệng lên: "Phàm nhân, thì làm sao hiểu được." (Tên này là một tên sách có xuất bản bên VN luôn nhá, ai hứng thú thì đi mua mà đọc.)
Đoạn Dã: "..."
"Nhanh chuẩn bị đi. Làm đồng bạn của ta, thì nhất định sẽ là nhân vật lưu danh sử sách, ngươi không thể quá kém được." Khứ 厽 khứ 厽
Đoạn Dã: "... Tốt. . . Được rồi..."
"Ha ha." Trần Vũ lập tức mở mắt, ôm trường kiếm, tiêu sái nhảy xa: "Như vậy bắt đầu đi, trận sử thi tiếp theo này, ngươi sẽ là diễn viên chính. Biểu hiện ra lực lượng chân chính của ngươi đi!"
"Xong..." Đoạn Dã bắt đầu lo lắng: "Trần Vũ ngáo cmn rồi, mình phải giải thích với Thiết ca thế nào đây..."
Nhưng nhìn xem những con dị thú đã tới gần trong vòng trăm mét, cậu ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức triệu tập khí kình toàn thân, khuấy động năng lượng kinh người bên trong vòng sáng.
"Võ pháp ----Frizz!"
"Hô hô hô..."
Khi Đoạn Dã giơ cao hai tay, một quả cầu lửa màu trắng đột nhiên nở ra, trong một phần hai giây, từ kích thước của một nắm tay, nó nở ra với bán kính bốn năm mét.
"Ồ." Trần Vũ nhướng mày: "Năng khiếu võ pháp này đã sắp đuổi kịp một nửa của ta rồi."
"Đi!"
Đoạn Dã mãnh liệt ném quả cầu lửa!
Uy thế khí kình cao đến 3 cấp khiến những con dị thú nhao nhao trốn tránh.
"Đến rồi!" Đoạn Dã đột nhiên nắm chặt hai tay: "Bạo!"
"Ầm!"
Bên trong đàn thú, một quả cầu màu trắng đường kính mười mét đột nhiên nổ tung, sóng chấn động kinh hoàng, hòa cùng nhiệt độ cao nóng bỏng, nhuộm trắng cả một vùng...
...
Cùng lúc đó, ở nơi nào đó trong bóng tối của thành phố, hai người đàn ông bước ra.
Một già một trẻ.
"Đại nhân , nhiệm vụ đã hoàn thành, Đợt thứ hai, tất cả 36 điểm dị thú đều được kích hoạt, chúng ta có thể đi rồi." Lão nhân cung kính báo cáo.
"Có thể đi, nhưng không thể đi." Thanh niên mặt không biểu tình: "Lúc này, chỗ tối bên ngoài thành, nhất định sẽ ẩn giấu rất nhiều trạm gác ngầm, một khi phát hiện ta rời đi, rất dễ dàng khơi dậy sự hoài nghi. Chính phủ rất thích sử dụng những mánh khóe nhỏ nhặt như vậy."
"Nhưng nếu chúng ta ở lại đây, cũng có nguy cơ bị bại lộ."
"Vậy..." Thanh niên nhìn về phía chiến trường trong thành phố: "Nơi nào là an toàn nhất?"
"An toàn nhất..." Ông lão do dự.
"Tất nhiên là đám võ giả đánh giết dị thú do chính phủ tổ chức rồi."
"Đó. . . Đó không phải là nơi nguy hiểm nhất sao?" Ông lão kinh ngạc.
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
"Nhưng cái này, mọi người đều biết mà..."
"Chính vì mọi người đều biết sự thật này, đã biến nơi nguy hiểm nhất trở thành nơi nguy hiểm hơn. Mà nơi càng nguy hiểm thì lại khiến nó trở thành một nơi an toàn hơn."
Lão nhân: "..."
Thanh niên: "Lão nghe hiểu không."
"Nghe. . . Nghe hiểu. Nhưng mà hiện giờ trong nhóm võ giả đó có bốn võ giả cấp sáu, một khi ngài bị phát hiện..."
Thanh niên cười lạnh: "Ai có thể nghĩ tới, người thả những con dị thú này sẽ còn đi theo đội quân đánh giết dị thú nhỉ?"
"Nhưng mà..."
"Ý ta đã quyết." Thanh niên vung tay lên: "Tham gia vào nhóm võ giả của chính phủ."
"... Vâng."
...
Ánh sáng trắng rơi xuống.
Đoạn Dã mềm nhũn ngồi trên mặt đất, thở hổn hển.
Bầy dị thú trước mặt đều bị thổi bay ra xa hơn trăm mét.
Không khí tràn ngập mùi cay nồng của protein bị đốt cháy.
"Ba ba ba."
Trần Vũ mỉm cười, vừa vỗ tay, vừa đi tới: "Một màn trình diễn tuyệt vời, không uổng công ta tạo ra cơ hội cho ngươi."
"... Vũ ca, rốt cuộc thì cậu bị làm sao vậy? Đừng có dọa tôi đó."
"Là trí tuệ của ta, làm cho ngươi cảm thấy sợ hãi sao. Ai..." Trần Vũ thở dài: "Ở trên cao thật sự là lạnh lẽo, cổ nhân thật không gạt ta."
Đoạn Dã trầm mặc hồi lâu: "Vũ ca, kiếp trước cậu là nhân vật phụ thôi phải không?"
Trần Vũ: "Sao lại nói vậy."
Đoạn Dã: "Kiếp này được làm nhân vật chính nên đi tới đâu trang bức tới đó hả."
"Ha ha, chim sẻ thì làm sao hiểu được suy nghĩ của thiên nga? Người phàm thì làm sao biết được ý nghĩ của thánh nhân."
"Cậu đừng nói nữa, có một vài dị thú còn chưa chết kìa..."
"Thôi được." Trần Vũ giơ cao trường kiếm: "Thực lực của ngươi dù sao cũng có hạn, liền để ta thu hoạch từng con một đi."
Đoạn Dã: "..."
Bạch!
Dứt lời, Trần Vũ Trần Vũ lập tức biến mất trước mặt Đoạn Dã.

Bình Luận

0 Thảo luận