"Cậu thích uống chung với cái gì?"
"Tôi thích uống chung với Cephalosporin."
Đoạn Dã: ". . ."
Cô gái đi được nửa đường suýt chút nữa ngã nhào, không nhịn được thốt lên: "Cephem là thuốc chống viêm! Không được uống chung với rượu!"
"Chúng tôi còn không biết chuyện này luôn đó?" Đoạn Dã dò xét cô gái, giơ ngón tay cái: "Làm người phi thường, làm việc phi thường, đây mới là Trạng Nguyên!"
"Nói rất đúng!" Trần Vũ đồng ý: "Trò chuyện với cậu thật vui, cậu có mang rượu không? Bây giờ chúng ta uống một chút đi."
"Mang mang. Nơi nào có Đoạn Dã tôi, thì nơi đó có rượu." Đoạn Dã nhanh chóng từ trong ba lô lấy ra hai bình lão thôn trưởng, nhân tiện cũng tìm ra một chai thuốc chống viêm: "Nào, Cephalosporin thì tôi không có, nhưng metronidazole chắc là cũng được chứ?"
"Hảo huynh đệ!" Trần Vũ cảm kích vỗ vỗ bả vai đối phương, nuốt hai viên metronidazole, bắt đầu uống.
Đoạn Dã: "Huynh đệ, cạn ly!"
Trần Vũ: "Cạn ly!"
"Đang!"
Cô gái: ". . ."
Cô gái: "Hai thằng này bị điên sao. . ."
"Cô nói cái gì vậy?" Nghe vậy, Đoạn Dã bất mãn: "Cùng là Trạng Nguyên, làm người chênh lệch cũng quá lớn đi? Cô. . . Đúng, cô tên là gì?"
Cô gái: ". . . Gặp lại."
Nữ Trạng Nguyên tức giận lườm hai người một cái, dậm chân rời đi.
Nhưng sau khi mở cửa khoang hành khách, cô không khỏi quay đầu nhìn lại: "Tôi tên Trương Yến Yến! Trương Yến Yến! Nhớ chưa? Trương Yến Yến!"
" Đúng, cô ấy tên là Trương Yến Yến." Đoạn Dã giật mình: "Vũ ca, những cái tên này, bên trong phim truyền hình thường là không sống được qua ba ống kính."
Trần Vũ gật đầu: "Đúng vậy à, nghe tên liền đủ phán rồi."
Cô gái: ". . ."
"Đông!"
Cánh cửa được đóng lại một cách nặng nề.
Nhân viên tuyển sinh ngáp một cái rồi mở mắt ra: "Hả? Trời sáng rồi sao?"
"Không, trời vừa mới tối."
"Ồ. . ."
Chờ cho khoang hành khách yên tĩnh trở lại, hai người Trần Vũ tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
Đoạn Dã: "Nói đến đâu rồi nhỉ? Lại quên."
Trần Vũ: "Uống rượu chung với Cephalosporin."
"Đúng đúng đúng! Cảm giác như thế nào? Cho tôi thử một chút được không."
"Đây nè, ăn ít thôi."
"Không có việc gì. Tê ---- hơi đắng đó."
"Nhanh uống rượu đi."
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Hai người nâng ly cạn chén, từ chính trị cho tới hiện thực, từ địa lý cho tới thiên văn, từ y học cho tới cấu tạo của phụ nữ, rất nhanh, liền uống xong nửa bình.
Nhưng mà đang trò chuyện vui vẻ, Đoạn Dã đang cười đột nhiên giật mình một cái, vội vàng lấy điện thoại ra.
"Làm sao nào?" Trần Vũ cũng giật mình.
"Vũ ca chờ một chút, trước chờ chút nha. . . Còn kém mười giây đồng hồ, mười giây đồng hồ liền 0 giờ rồi." Đoạn Dã một mặt ngưng trọng.
"0 giờ thì thế nào?"
Đoạn Dã không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đồng hồ trên điện thoại, yên lặng chờ đợi.
5.
4.
3.
2.
"Đinh!"
Thời gian đi tới 0 giờ sáng.
Đoạn Dã lập tức mở ra NetEase Cloud Music, phát ra một bài nhạc sầu bi.
Sau đó, nước mắt nhạt nhòa, anh ngấn nước nhìn Trần Vũ: "Tôi quá khó khăn, Vũ ca. . . Gần đây tôi gặp rất nhiều áp lực."
"(゜ロ゜;)" Rượu trong tay Trần Vũ đều rơi mất.
" Mẹ tôi từng nói với tôi rằng những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo đều phải sớm biết lo liệu việc nhà ô ô ô ô. . ." Đoạn Dã không kiềm chế được nỗi lòng, ghé vào trên người Trần Vũ nghẹn ngào khóc rống.
"Két két ---- "
Đúng lúc này, vừa đi xong vệ sinh Trương Yến Yến đẩy cửa vào, nhìn thấy bóng lưng của Trần Vũ đang nằm trên bóng lưng Đoạn Dã, và Đoạn Dã đang run rẩy. . .
". . ."
". . ." Trương Yến Yến há to miệng, trừng to mắt, sững sờ tại chỗ.
Cái gì?
Cái này là cái gì?
Mình đã nhìn thấy gì?
Mình vừa mới trưởng thành thôi đó?
Trương Yến Yến đưa tay ra và cố gắng khép miệng mình lại, cô đã cố gắng nhiều lần nhưng không thành công.
Một lúc sau, cô rụt cổ lại, lặng lẽ lùi ra ngoài cửa rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Chắc là mình nên ở dưới gầm xe..."
. . .
"Đừng khóc." Trần Vũ an ủi: "Có chuyện gì thì nói đi, sao lại làm cái bộ dạng như thế này."
"Vũ ca, anh không hiểu."
Đoạn Dã ngồi dậy, lau nước mắt: " Em là người con duy nhất trong gia đình. Dù điều kiện không tốt và thân thể của bố em cũng có vấn đề, nhưng em có thể làm việc, có thể học tập thật giỏi, gia đình chúng em vốn dĩ cũng rất hạnh phúc. Ai có thể nghĩ tới. . . Thú triều nói đến là đến, em. . ."
Trần Vũ rùng mình một cái: "Tôi hiểu tôi hiểu. . ."
"Anh hiểu không?"
"Hiểu." Trần Vũ gật đầu: "Trận thú triều đó là trước hướng về Thanh Thành. Tôi hiểu được cái cảm giác tuyệt vọng đó."
"Vậy anh biết. . . Đối với một người con mà nói, sự ra đi của cha mẹ là một tổn thương lớn chừng nào không!"
Đoạn Dã tâm trạng lại suy sụp, ngã vào người Trần Vũ nức nở.
Cùng lúc đó, ngoài cửa.
"Nhìn lầm rồi, chắc là nhìn lầm rồi."
"Ừm. . ."
"Trước mặt mọi người, cho dù là hai người bọn họ là cái kia. . . Cũng không thể vội vàng như vậy đi. . ."
"Còn có vương pháp sao?"
"Còn có pháp luật sao?"
"Hô. . ."
Khẽ vuốt ngực, Trương Yến Yến ố gắng tự an ủi hồi lâu, cúi người, dựa vào cửa, nhẹ nhàng mở ra một cái khe nhỏ.
Trương Yến Yến: ". . ."
Cô lại đóng cái khe lại. . .
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận