[ khí kình +874 ]
[ khí kình +810 ]
[ khí kình +783... ]
Bình dầu đen thứ hai cũng hết hết.
Khí hải của cậu tiếp tục lớn hơn nữa, đạt tới cấp 1.5.
Từ 1.1 đến 1.5, đây đã là sự tăng trưởng trong một năm của rất nhiều "Thiên tài" võ giả.
Mà cậu ta chỉ dùng mấy phút.
"Ha..."
Cảm nhận được cảm giác sảng khoái quét qua toàn thân, Trần Vũ nhảy ra khỏi cửa sổ, tìm nơi không có người bộc phát khí kình.
"Ầm!"
Khí hải dâng trào, gió lốc bùng lên.
Một sức mạnh khó có thể diễn tả thành lời tràn ngập từng tế bào trong cơ thể cậu. Nó cho cậu ta một ảo giác rằng mình có thể cân cả thế giới.
Nhưng ngay sau đó, Trần Vũ liền nhận thấy "Năng lượng" này có vẻ hơi lơ mơ, không dễ dàng kiểm soát.
Nếu như muốn so sánh, liền giống như trong đầu có kỹ xảo của một bậc thầy piano cấp tám, nhưng chưa từng chơi piano, không có bất luận ký ức cơ bắp nào về việc chơi piano cả. Hạn chế rất nhiều khi thi triển sức mạnh...
"Có vẻ như mình đã tăng cấp quá nhanh, cơ sở bất ổn."
Thu hồi khí kình, Trần Vũ Trần Vũ nhìn lòng bàn tay có chút tiếc nuối.
Dù cho là "Mưu lợi" thì cuối cùng cũng có cực hạn.
Không có khả năng tấn cấp Võ Thần chỉ trong vòng một đêm.
"Hả?"
Đột nhiên, sắc mặt Trần Vũ hơi thay đổi.
Cậu ta thấy rằng lòng bàn tay của mình lại có màu đen ...
Nói một cách chính xác thì các mạch máu có màu đen.
"Cái đệch?"
Trần Vũ giật mình, vội vàng nhảy trở lại tiệm thuốc lá, vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.
Liền thấy mặt, cổ, ngực, cánh tay, mắt cá chân ...
Mọi mạch máu đều có màu đen.
Các mao mạch cũng không ngoại lệ.
Nhìn từ xa, cậu giống như một người da đen.
Và sẽ cảm thấy thật đáng sợ khi nhìn gần...
Đặc biệt là động mạch chủ ở cánh tay, mạch máu đen phình to, giống như một con "quái vật" chính hiệu!
Và theo thời gian trôi qua, nó ngày càng đen hơn.
Trần Vũ: "... Ta ABC XYZ !@#!$."
Trở lại phòng ngủ, cậu ta dùng dao găm cắt một mảnh da.
Dong máu đen nhờn ứa ra ngay lập tức..
Trần Vũ: "..."
"Tại sao lại như vậy?"
"Chắc là còn có thể hồi phục nhỉ..."
"Cái này nếu như không hồi phục được, sau này sẽ có người xem mình là thú rồi đập mình sml thì sao..."
"..."
Sau một hồi im lặng, Trần Vũ ngồi trên giường, lấy ra tấm thẻ đen.
"Nhất định là vì nó."
"Có 10 triệu, mình liền thành nhà tư bản."
"Mà máu của nhà tư bản..." Trần Vũ cúi đầu, nắn vuốt dòng máu màu đen kia: "Không phải liền là màu đen sao..."
Ngày kế tiếp.
Chuông điện thoại vang lên.
Trần Vũ thức giấc.
Ngồi dậy, việc đầu tiên cậu làm là kiểm tra làn da của mình.
Quả nhiên, vẫn là đen.
Nhưng điều đáng mừng là nó đã "trắng" hơn một chút xíu so với đêm qua.
Chứng minh rằng các hắc tố còn sót lại trong mạch máu có thể bị tiêu hóa.
Và sau một đêm trôi qua, Trần Vũ chỉ cảm thấy thân thể cường tráng, cả người tràn đầy năng lượng.
Tim, gan phổi, thận... mọi cơ quan đều được "trẻ hóa" và vô cùng khỏe mạnh.
Cậu thử nhảy lên một cái và nhận thấy tố chất thân thể của mình hình như cũng tăng một chút.
". . . Kimochi."
Mặc quần áo, áo khoác, mũ và khẩu trang, Trần Vũ bước ra khỏi phòng ngủ với đầy đủ vũ trang và chỉ để lộ một đôi mắt.
Đi xả trong phòng vệ sinh.
". . . Con bà nó!"
Ngay cả nước tiểu cũng ... Có màu đen.
"Ai, tối hôm qua mình tiêm một lọ chất lỏng tổng hợp cấp C thì tốt rồi. . . Thuận tiện chưởng khống khí kình mới tăng, cũng sẽ không biến thành đen."
"Phần phật."
Khi nhấn nút xả bồn cầu, Trần Vũ đột nhiên bối rối.
Chỉ thấy dòng nước được xả ra làm thứ nước màu đen bắn ra khắp sàn nhà. . .
"Thì ra. . . Một nửa lượng nước tiểu trong toilet sẽ vung lên không trung sau khi được xả. . ."
"Vậy nếu như là đi nặng. . . Không phải cũng. . ."
Quay đầu lại, nhìn những đốm đen dày đặc trên tường phòng tắm, Trần Vũ sắc mặt khó coi.
Nam nhân sụp đổ, thường thường là ngay trong nháy mắt. . .
. . .
Nửa giờ sau,
Dọn dẹp phòng tắm xong, Trần Vũ ngây người ra.
Trên bồn cầu có một dòng chữ do cậu để lại: "Vì sức khỏe con người, xả nước phải đậy nắp!"
Ra khỏi phòng tắm, đến cửa phòng ngủ của Kỳ tỷ, Trần Vũ bịt chặt khẩu trang, gõ cửa.
"Thùng thùng."
"Ngươi tới chậm." Trong phòng truyền ra âm thanh của Kỳ tỷ: "Tôi chờ cậu cả đêm, làm đếch gì mà giờ cậu mới gõ cửa?"
Trần Vũ: ". . ."
"Lão nương tẩy trang rồi, cút!"
Trần Dư ho khan vài tiếng rồi hắng giọng: "Cái đó. . . Ân. . . Kỳ tỷ, em phải đi."
"Két két!" Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Kỳ tỷ dáng người uyển chuyển mặc áo ngủ hơi mờ, nhìn Trần Vũ: "Cậu muốn đi đâu? Nam Cực? Mặc nhiều như vậy?"
Trần Vũ nháy nháy mắt: "Em muốn đi phương bắc."
"Không phải nói là ở thêm mấy ngày với chị sao? Liền viền ren chị đều mua rồi."
Trần Vũ: ". . . Em. . . Em muốn đi kinh thành."
"Nhìn cách ăn mặc của cậu, tôi còn tưởng rằng cậu muốn đi Đông Bắc Băng Thành."
"Không phải nói là phương bắc đang lạnh sao."
" Ở Bắc Kinh không lạnh như vậy. Và giờ đang là mùa hè. Cậu có bị bệnh hay không? Có cần tôi hút vi khuẩn dùm cậu không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận