Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 256: Vực thẳm kinh hoàng (3) Chương 256: Vực thẳm kinh hoàng (3

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
...
Cùng lúc đó.
Cục công an thành phố Đường.
Một viên cảnh sát mặc áo sơ mi trắng với đôi mắt đỏ ngầu không chớp lấy một cái đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
Màn hình dày đặc thông tin về những người đã chết.
"Đội trưởng, đã muộn như vậy, anh mau nghỉ ngơi đi." Một nhân viên cảnh sát đưa tới một ly trà.
"Ừm." Cảnh sát trưởng cũng không quay đầu lại, tỉ mỉ đọc qua từng hàng văn tự: "Những người kia đến rồi sao?"
"Sinh viên của Đại học Bắc Kinh hả?"
"Đúng."
"Đến rồi. Bọn họ đã tản ra rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
"Đội trưởng..." Nhân viên cảnh sát đang định rời đi, nhưng hắn lại chần chừ, do dự: "Chuyện này có phải là anh quá liều lĩnh rồi hay không, tôi sợ..."
"Sợ cái gì?" Cảnh sát quay đầu, trong mắt huyết sắc càng đậm.
"Vạn nhất ba tên sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Đây chính là lớp tinh anh của đại học Bắc Kinh tinh đó, đắc tội với đại học Bắc Kinh rồi, chúng ta không có quả ngon để ăn đâu."
"Nhưng nếu võ giả ngoại lai cứ tiếp tục chết như vậy, thì càng không quả ngon để ăn!" Cảnh sát kéo cổ áo sơ mi trắng ra: "Vụ án hiếm thấy trên đời này! Liền con mẹ nó không hợp thói thường! Ngay cả quốc gia cũng đang cảm thấy sợ hãi, cho thành phố Đường một tối hậu thư, chúng ta đã không có đường lui."
"Thế nhưng là..."
Cầm chén trà lên uống cạn, viên cảnh sát tỏ vẻ dữ tợn: "Nếu ba sinh viên kia chết rồi thì để tôi chôn cùng với bọn họ đi ..."
Ngày hôm sau.
Mười giờ sáng, Trần Vũ bị chuông báo thức đánh thức.
Sau khi rửa mặt và thay đồ đơn giản, mang khẩu trang, chuẩn bị đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn.
Nhưng khi cửa phòng bị mở ra, cậu ta lập tức giật nảy cả mình.
Chỉ thấy ông chủ trung niên trông tốt bụng đó đang đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm một bữa sáng thịnh soạn...
"Võ giả đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi." Người đàn ông trung niên nhiệt tình đưa mâm đồ ăn ra: "Tôi đã hâm nóng mấy lần, không biết có hợp với khẩu vị của ngài không."
"A... Cám. . . cám ơn."
"Đừung khách khí, đây là việc nên làm. Vậy ngài dùng cơm đi, tôi không làm phiền ngài nữa."
Nói xong người đàn ông trung niên cúi đầu rời đi.
Trần Vũ cầm mâm đựng đồ ăn đứng tại chỗ, ngẩn người hồi lâu rồi mới dở khóc dở cười trở về phòng, ăn sạch mâm đồ ăn: lòng tốt của ông chủ khách sạn.
Chỉ cần cách kinh doanh này thì chắc chắn ông ta là một ông chủ tài giỏi...
Sau bữa sáng, Trần Vũ mở ra thất đức địa đồ và bắt đầu suy ngẫm về hành động của ngày hôm nay.
Hung thủ chỉ nhằm vào võ giả cấp một từ nơi khác đến.
Cậu cũng từ "Nơi khác" đến, điểm này thì tối hôm qua đã mịt mờ biểu hiện ra trong những hộp đêm kia.
Nếu hung thủ thật sự đến từ một thế lực lớn nào đó, vậy thì rất có thể cậu đã bị theo dõi.
Tiếp theo, chỉ cần hợp lý bộc lộ ra thực lực của võ giả cấp một, liền sẽ là trở thành một mục tiêu hoàn hảo để bị "tấn công".
"Nói chung vẫn là nhờ vào may mắn à. Chờ đợi địch nhân đưa tới cửa..."
Thở dài một tiếng, Trần Vũ thu hồi điện thoại, đặt mainboard BB lên lưng rồi rời khỏi phòng.
Sau đó đi tới đại sảnh, người đàn ông trung niên sau quầy lập tức chào hỏi: "Võ giả đại nhân, ngài muốn ra ngoài sao?"
"Ừm. Tôi vừa đến thành phố này, tôi chuẩn bị đi dạo một vòng."
"Vậy tôi đề nghị ngài đi công viên quốc gia Quáng Sơn. Hiện giờ đã được sửa xong." Người đàn ông trung niên nghĩ nghĩ: "Ngoài thành thì có dị cảnh đảo Bồ Đề, cũng có thể đến xem một chút. Nghe nói là sản phẩm trong dị cảnh cũng rất tốt."
"Thành phố Đường cũng có dị cảnh sao?" Trần Vũ sững sờ.
"Đúng. Ở ngoài thành, chỉ là không nổi tiếng mà thôi."
"Cám ơn, hôm nay tôi sẽ đi dạo một vòng." Lấy điện thoại di động ra, Trần Vũ quét mã QR trên quầy rồi chuyển 500 tệ, rồi nói: "Tôi sẽ ở lại thêm vài ngày nữa, phí mỗi ngày liền khấu trừ từ 500 tệ này đi, bao gồm cả tiền cơm luôn."
"Không cần không cần." Người đàn ông trung niên lại xua tay: "Những võ giả ở trong khách sạn, tôi đều miễn phí ăn uống, sẽ không trừ tiền của ngài. Chỉ lấy phí ở trọ mà thôi."
"..." Nghe vậy, Trần Vũ nhìn xung quanh: "Thảo nào trang trí trong tiệm cũ kỹ như vậy, lại không có người phục vụ. Anh sắp phải đóng cửa rồi đi."
"Con gái tôi đã mất, tôi không còn người thân thích. Kiếm tiền có ích lợi gì", người đàn ông trung niên sờ lên cái bụng bầu bĩnh của mình: "Tôi lại không có mong muốn gì. Chỉ cần tôi có thể đóng góp cho nhân loại, Tôi đã rất thỏa mãn. "
"..."
Nghe được những lời này, tâm trạng Trần Vũ rất phức tạp, không biết nên trả lời như thế nào, đành phải gật đầu, xoay người đẩy cửa rời đi: "Ông chủ, tôi đi trước."
Người đàn ông trung niên hét lên: "Chú ý an toàn !"
...
Sau khi rời khỏi khách sạn "92", Trần Vũ không trực tiếp đi dị cảnh đảo Bồ Đề, mà tiếp tục lang thang trong thành phố như ngày hôm qua.

Bình Luận

0 Thảo luận