"Tinh phách?"
"Thường được gọi là tinh thần lực."
"Ồ." Trần Vũ hiểu rõ.
"Khác với khí kình, rèn luyện tinh thần lực rất khó khăn, nhất định phải có sự trợ giúp của ngoại vật. Tụ Linh Châu chính là một loại trong đó." Cậu ta gõ lên bề mặt hình cầu nhẵn bóng của hạt châu: "Nó chủ yếu được sản xuất ở trong dị cảnh Thần Nông Gia số 3, Có thể thu hút các ion magiê đặc biệt tự do xung quanh."
"Ion magiê..."
"Đúng. Là thứ thu được do nguyên tử magie mất đi hai electron lớp ngoài cùng. Ký hiệu là Mg ^ 2 +. Nó là một nguyên tố khoáng chất cần thiết cho cơ thể con người, và nó có ảnh hưởng đáng kể đến tinh thần lực."
"Cậu nói tiếp đi." Bởi vì Trần Vũ cũng đang chuẩn bị học võ pháp, tự nhiên sẽ không bỏ qua loại kiến thức này.
"Ví dụ, trong hệ thần kinh trung ương, thụ thể glutamate loại NMDA đóng vai trò tuyệt đối quan trọng trong học tập và trí nhớ, đồng thời cũng là một phần quan trọng của trí lực tổng thể. Khi thụ thể này hấp thụ glutamate, tế bào thần kinh sẽ tự động hấp thụ các ion canxi . Các ion magiê có thể cản trở hiệu quả sự gia tăng protein CREB bị ức chế."
Đoạn Dã chậm rãi mà nói: "Đây chỉ là một trong nhiều phản ứng hóa học của các ion magiê trên não. Phối hợp với khí kình, nó có thể tạo ra nhiều thay đổi hơn. Tất nhiên, việc hấp thụ các ion magiê không thể quá nhiều. Cơ thể con người sẽ có một giới hạn chịu đựng nhất định. Kiến thức liên quan quá phức tạp, cậu chỉ cần biết rằng nó là chất quan trọng nhất để tăng tinh thần lực."
"Hiểu rồi." Trần Vũ gật đầu, rất tự nhiên cầm lấy Tụ Linh Châu: "Vậy tôi nên làm như thế nào?"
"Ơ. . . Đó là hạt châu của tôi."
"Xem bộ dạng keo kiệt của cậu kìa, tôi còn có thể cướp của cậu hay sao? Mặt mũi của tôi lớn như vậy mà?"
"Há, cậu điều động khí kình, xung kích Huyệt Thượng Tinh là được."
Lùi lại nửa bước, Trần Vũ tập trung một tia khí kình trên trán theo chỉ dẫn của Đoạn Dã.
Lập tức cảm thấy hạt châu trong tay mình đang thu hút một thứ gì đó không đáng kể.
Sau một lúc lâu...
[ tinh thần:1 ]
Trần Vũ: "..."
"Sao rồi?" Đoạn Dã xoa tay: "Có cảm giác gì không? Người kém thông minh sẽ không cảm giác được gì đâu."
Trần Vũ: "Tôi có cảm giác rồi."
Đoạn Dã: "Thật ra tôi đang gạt cậu đó thôi, cho dù là chậm hay cùn, thì sẽ không cảm giác ra được sự gia tăng chậm chạp của tinh thần lực đâu. Để ngươi trang bức, trang khoan khoái rồi đi."
"... Trêu chọc rất tốt."
Trần Vũ mặt không cảm giác thu hồi khí kình.
Thuận tiện cũng thu Tụ Linh Châu lại.
Nụ cười trên mặt Đoạn Dã liền ngưng lại, cúi đầu nhìn xuống ba lô của Trần Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Vũ: "... Của tôi."
"Tôi biết là của cậu." Trần Vũ không kiên nhẫn xua tay: "Tôi chỉ muốn nghiên cứu một chút thôi, tôi còn có thể cướp của cậu hay sao? Mặt mũi của tôi lớn như vậy mà?"
"Vậy. . . Vậy được rồi."
"Ừm." Trần Vũ kéo chặt khóa kéo của ba lô và nhìn xung quanh: "Hả? Tiểu Diêu và những người khác đâu?"
"Đều đã đi xa..."
"Đi hướng nào?"
Đoạn Dã mờ mịt: "Không biết à."
"Gọi điện thoại đi." Trần Vũ vô thức lấy điện thoại di động ra.
"Hiện giờ ở thành phố Đường không có mạng, gọi không được đâu."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Trần Vũ nhìn về phía Đoạn Dã.
Đoạn Dã cũng nhìn về phía Trần Vũ.
Hai người nhìn nhau một hồi, đột nhiên đồng thanh nói: "Đi Phố Đèn Đỏ nhé?"
"Đi!" ×2
Đoạn Dã buông tay: "lần này Thiết ca sẽ lại tức giận cho mà xem."
"Ai kêu bọn họ không chờ chúng ta."
"Lỡ như phố đèn đỏ cũng sụp đổ thì làm sao bây giờ."
"Cứu viện à." Trần Vũ búng tay một cái: "Cứu chỗ nào cũng là cứu thôi."
...
Hai người "Xe nhẹ đường quen", đến Phố Đèn Đỏ gần khách sạn 92.
Có lẽ là do hội Công Bình hội đã mất đi cứ điểm ở đây, nên không có thiệt hại gì ở một khu vực phồn hoa như Phố Đèn Đỏ.
Nhưng cả hai chỉ đơn giản là đi dạo xung quanh và sau khi xác nhận rằng không có tòa nhà nào bị sập, họ quyết định đến các khu vực khác để cứu hộ.
Trần Vũ: "Tìm em gái để chơi thì lúc nào cũng được. Nhưng mạng thì chỉ có 1 lần thôi, có thể cứu được người nào hay người nấy."
"Đúng." Đoạn Dã gật đầu: "Nếu con phố khu đèn đỏ này chưa đóng cửa, tôi gần như sẽ tin vào điều đó."
Đến khu vực xảy ra thảm họa gần nhất, hai người cũng không chậm trễ, sau khi xuất trình thẻ sinh viên, họ nhanh chóng tham gia cứu hộ.
So với việc Đoạn Dã đang đào bằng cái "cuốc" của mình, thì thanh trường kiếm trong tay Trần Vũ chắc chắn hiệu quả hơn nhiều.
Một lần quét, một lần vẩy.
Đá tảng bê tông cốt thép được cắt như là cắt đậu phụ.
Càng xâm nhập vào trong thì Trần Vũ và Đoạn Dã cũng càng nhận ra nỗi kinh hoàng của thú triều khi tiến vào thành phố.
Những nơi đi qua, cơ hồ không có người sống.
Đặc biệt là vào ban đêm, hầu hết mọi người ở đây đều ở nhà không kịp chạy trốn. Trong một thành phố đông đúc như thế này thì một con dị thú có sức tàn phá dữ dội chỉ đơn giản là một chiếc máy thu hoạch mạng sống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận