" Tôi đề nghị cô bán vé, nếu không tôi sẽ khiếu nại cô."
"... Đồ điên? !"
"Còn có ba phút." Trần Vũ sốt ruột nhìn điện thoại: " Nếu không cho tôi vào thì tối nay tôi qua nhà cô em ở đó."
"Đồ điên..." Người bán vé chửi rủa, nhận lấy 2200 nguyên, dùng máy đếm tiền đếm một lần, xé ra một tấm về: "Muốn chết thì đi vào đi."
"Nhận ngài cát ngôn!"
Người bán vé: "..."
Đi ngược dòng người, Trần Vũ từ từ đi tới phía trước thời không môn, rồi trực tiếp nhảy vào trong ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều võ giả.
"Ong ong ---- "
Sau một thoáng mờ mịt, hai chân Trần Vũ đã ở trên mặt đất của dị cảnh.
"Trời cũng tối rồi. Có vẻ như thời gian trong này đồng bộ với trái đất..."
"Nhưng mà..."
Trần Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao: " Tại sao lại không có mặt trăng? Điều này khác biệt với dị cảnh của thành phố Thanh Thành. Hơn nữa..."
Cậu ta cẩn thận xác định thiên hà hình bầu dục trên trời: " Chỗ này thậm chí không nằm trong Dải Ngân hà..."
"Chẳng lẽ suy đoán ban đầu của mình là sai sao?"
Rất nhiều chuyện không thể nào hiểu được.
Trần Vũ kiềm chế những nghi ngờ của mình lại, chỉnh lại khẩu trang, đi về phía rừng rậm đen thui ở trước mắt.
"Ê!"
Lúc này, rất nhiều võ giả đang xếp hàng rời khỏi dị cảnh nhìn thấy Trần Vũ đi vào bên trong, lần lượt chào hỏi.
"Cậu vào đây làm gì vậy?"
" Trong rừng không có chút ánh sáng nào, cậu muốn chết à?"
"Quay về đi!"
Sự đoàn kết của quần thể võ giả trong khu vực nguy hiểm là bản năng.
Trần Vũ không thể vùi đầu bước đi, đành phải ngại ngùng giơ tay lên: "Tôi vào trong đó tìm một vài thứ."
"Trời tối rồi, cậu không thể tìm được gì đâu, hơn nữa còn sẽ ngủm trong đó luôn đấy." Một thiếu nữ cau mày: "Mau quay về đây đi, tôi cho cậu chen vào."
Đám người: "Hử?"
"Mẹ nhà nó các người nghĩ cái đếch gì thế? Tôi để cậu ta chen vào đội của mình!"
Đám người: "Ồ."
Trần Vũ: "Tôi. . . Tôi không chen đâu, chỉ đứng đằng sau thôi."
Nói xong, Trần Vũ thành thật xếp ở hàng cuối cùng.
Sau vài phút chờ đợi, khi phát hiện thấy không có ai để ý đến mình, cậu lặng lẽ lùi lại, lùi lại, lùi lại ... và chẳng mấy chốc đã biến mất vào bóng tối sâu thẳm.
...
Cùng lúc đó.
Thành phố Đường sáng rực rỡ.
Trong một tầng hầm âm u nào đó.
" Còn năm mươi bảy phút nữa là bắt đầu hành động."
Người mặc áo choàng đen khàn giọng nói khi nghịch đồng hồ bỏ túi trong tay: "Đáng hận, người phụ trách khách sạn 92 đã bại lộ quá sớm, nếu không trong mấy ngày này thì chúng ta có thể chuyển thêm nhiều con dị thú vào rồi."
"Tôi đã nói từ trước là người bình thường không đáng tin cậy rồi." Một vị khác bóng đen mở miệng.
"Nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những tên võ giả cà chớn kia." Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng lên và đeo chiếc đồng hồ bỏ túi lên cổ: "Trong hội Công Bình có rất nhiều tên võ giả ngu ngốc. Sự tuyệt chủng của loài người là chuyện không cần phải nghi ngờ nữa, vậy mà rất nhiều người còn chưa nhìn rõ tình thế. Một chủng tộc tội lỗi như vậy đáng lẽ phải bị phán xét và chịu diệt vong từ lâu rồi mới đúng."
"Đánh rắm!"
Đột nhiên, từ xa truyền đến một tiếng gầm giận dữ: "Người nên biến mất phải là những người theo phái hủy diệt như các ngươi! Các ngươi là phản đồ của toàn bộ nhân loại! Ý chí của hội Công Bình là theo đuổi sự công bằng! Không phải thảm họa!"
Nghe thấy thanh âm, người áo đen quay đầu nhìn về phía người áo trắng bị xích trong góc: "Nói thật, là đồng nghiệp, cùng ở trong hội Công Bình, tôi rất thất vọng về các người."
"Phi." Người áo trắng khinh thường chế nhạo.
" Không thể có chuyện một thủ lĩnh thiên nga lại xuất hiện trong một bầy vịt con. thực chất chỉ là một trò đùa mà thôi, Bản chất con người là xấu xa, bản chất con người là bạo lực. Toàn thân đều là đen thì làm sao có thể nhuộm trắng thế giới này?"
"Ngươi quá cực đoan... Phái hủy diệt các ngươi đều điên rồi..."
"Chúng ta đều là con ngươi, Không có gì là cực đoan cả. Điều khác biệt duy nhất nằm ở chỗ ai là người có suy nghĩ thấu đáo hơn về nhân tính mà thôi. Schopenhauer từng nói, ai cũng có thù hận, tức giận, ghen tị, oán hận, độc ác ... những điều này thường được giấu trong bản tính của mỗi người, giống như nọc độc được cất trong nanh của một con rắn độc. Ngay khi đến thời điểm, nó sẽ phun ra. Còn ngươi..."
Người áo đen đi tới chỗ người áo trắng, nhấc cằm đối phương lên: " Chỉ là nọc độc còn chưa tích lũy đủ mà thôi."
"Vớ vẩn!"
" Hạ trùng bất khả ngôn băng, huệ cô bất tri xuân thu dã*." Người áo đen buông tay, bình tĩnh quay người lại: "Còn bao lâu nữa thì bắt đầu kế hoạch?"
(* ý nói một người có kiến thức uyên bác thâm sâu không thể nào đàm luận quá nhiều với những người thiển cận.)
"Năm mươi phút." Bóng đen bên cạnh trả lời.
"... Cũng sắp tới giờ rồi." Xốc áo choàng lên, gã ta bước lên cầu thang và đi ra khỏi tầng hầm: "Chúng ta đi thôi, để hắn ở lại đây chôn cùng với thành phố này đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận