Có những tiếng động bất thường tinh vi phát ra từ cơ thể cô.
"Đích! Tít tít tít!"
Trong màn hình theo dõi các dấu hiệu quan trọng của cô ấy, một chuỗi giá trị cũng thay đổi nhanh chóng.
Bác sĩ điều trị hoảng sợ và nhanh chóng mặc quần áo, khẩu trang và khăn trùm đầu vô trùng, bước vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Đầu tiên là kiểm tra đồng tử, nhịp tim, móng tay và các bộ phận khác của cô gái nhiều lần, sau đó thử làm giảm hiệu quả của thiết bị duy trì sự sống.
"Bíp bíp. . ."
Giá trị trong màn hình đã tăng trở lại.
"Cái này. . . Cái này. . ."
Bác sĩ trợn mắt hốc mồm.
"Kỳ tích. . ."
"Kỳ tích. . ."
. . .
Trên một đường cao tốc đổ nát cát vàng bay đầy cả một góc trời.
Đoàn xe khổng lồ của Trung Thông chuyển phát nhanh đang di chuyển từ từ.
Thỉnh thoảng có những dị thú nhỏ như tinh linh xuất hiện ven đường, tất cả đều bị súng bắn tỉa hạng nặng của đoàn xe bắn nát từ xa.
Ngồi bên cửa sổ xe, Trần Vũ nhìn bầu trời xám xịt và mặt đất đổ nát ở đằng xa, tự nhiên có cảm giác chán nản.
"Màu sắc" này rất giống với thế giới tương lai ở bên trong dị cảnh.
". . ."
Nghĩ tới đây, Trần Vũ giật mình.
Một ý nghĩ kinh hãi dần dần hiện ra từ đáy lòng.
'Thế giới này. . . Chắc sẽ không biến thành như vậy đi. . .'
". . ."
". . ."
"Này!" Một tiếng chào hỏi đột ngột làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Vũ.
Nghe tiếng nhìn lại, liền thấy bên cạnh xuất hiện một người cùng tuổi.
"Tôi biết cậu, cậu tên Trần Vũ." Thiếu niên tóc dài đưa tay ra.
"Ồ. . . Xin chào." Trần Vũ cũng đưa tay nắm chặt tay đối phương.
"Tôi đã xem qua trận chiến của cậu trên mạng." Thiếu niên nói với nụ cười trên môi: "Thật là tuyệt với, đấu với con nhỏ bật hack kia mà cậu cũng có thể thắng, thật không tầm thường."
"May mắn mà thôi, là do công kích của đối phương bị lệch."
"Đó không phải là đánh lệch!" Thiếu niên nghiêm nghị nói: "Là cậu đã tránh thoát. Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể đánh lệch được."
Trần Vũ nói sang chuyện khác: "Cậu tên là gì."
"Tên của tôi không đáng nhắc đến. Liền nói trận đấu kia của cậu, chất lượng tuyệt đối là cả nước đỉnh tiêm! Cậu chính là Trạng Nguyên của cả đất nước!" Đối phương quay lại chủ đề.
". . . Thanh Thành là một địa phương nhỏ, cả nước thì quá khoa trương. Cậu đến từ đâu?" Trần Vũ lại cố gắng thay đổi chủ đề.
"Tôi đến từ thành phố khác. À, cậu nói nếu như tôi đến Thanh Thành để thi đại học, tôi có cơ hội để đấu một chọi một với cậu không, nhưng thật đáng tiếc ..." Thiếu niên lại đổi trở về.
Trần Vũ: ". . ."
Trần Vũ dứt khoát ngậm miệng.
Thiếu niên: "Đúng, cậu biết Châu Kiệt Luân không? Anh ta mới phát hành một album."
"Tư duy của cậu nhảy vọt quá dữ đi à nha? !"
"Trời sinh." Thiếu niên cười ngượng ngùng, vẩy tóc: "Tự giới thiệu một chút, tôi tên Đoạn Dã, Trạng Nguyên của Hạc Thành."
"Ồ. . . Hả? Chờ chút! Hạc Thành?" Trần Vũ quay đầu: "Hạc Thành. . . Không phải là không còn sao?"
"Đúng vậy a, không còn. Bị thú triều diệt." Thiếu niên mỉm cười: "Nhưng nơi tôi lớn lên chính là Hạc Thành, cho nên cũng được tính là Trạng Nguyên của Hạc Thành."
"Trần Vũ, cậu ta là học sinh được rút lui ở Hạc thành." Người phụ trách tuyển sinh đến và giải thích: "Cậu ta tham gia thi đại học ở thành phố Hi Châu, thật ra thì cậu ta là Trạng Nguyên của Hi Châu."
"Không. Tôi là người Hạc Thành." Thiếu niên cự tuyệt: "Cho nên là Trạng Nguyên của Hạc Thành."
"Hồ sơ của cậu là ở Hi Châu."
"Tôi không nhận. Tôi thuộc về Hạc Thành."
"Cậu thấy đó." Người phụ trách khoát tay với Trần Vũ: "Chỉ vì chuyện này nên bộ giáo dục của Hi Châu không trao tiền thưởng cho cậu ta."
"Ồ!" Trần Vũ dò xét Đoạn Dã: "Cậu khá cứng đấy!"
Đoạn Dã thu liễm tiếu dung: "Tiền không còn, có thể kiếm lại. Nhưng lương tâm không còn. . ."
Trần Vũ nhấc tay: "Có thể kiếm nhiều hơn."
Mọi người trong xe: ". . ."
Người phụ trách: ". . ."
Đoạn Dã: ". . . Rất có vài phần đạo lý."
. . .
Đoàn xe tiếp tục di chuyển.
Mười mấy phút sau.
Người phụ trách tuyển sinh đột nhiên đứng dậy vỗ tay.
"Bộp bộp!"
Thu hút sự chú ý của mọi người trong xe, anh lớn tiếng nói: "Muốn đến được kinh thành thì ít nhất cũng đợi đến ngày mai. Mọi người câu thúc và áp lực như vậy làm gì? Nào, mọi người lại gần đây đi..."
Chúng Trạng Nguyên hai mặt nhìn nhau, tất cả đều đứng dậy và tập trung xung quanh người phụ trách.
Chỉ có Trần Vũ cùng Đoạn Dã còn trò chuyện với nhau chưa xong.
"Hai người các cậu. . . Lại đây." Người phụ trách hét lên.
Trần Vũ cùng Đoạn Dã đồng thời quay đầu nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục trò chuyện.
Cái mông đều không nhúc nhích một cái.
Người phụ trách: ". . ."
'Hai tên này là hai cây gai. . .'
Người phụ trách cau mày không nói gì.
Nếu như đối phương đã không muốn đến, Vậy. . . anh ta liền đi qua.
Mang theo chúng Trạng Nguyên, người phụ trách đi tới bên người Trần Vũ, lớn tiếng nói: "Chúng ta đều là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh, và sau này sẽ là người một nhà. Phải nói rằng tình bạn sâu sắc nhất chính là tình bạn thời đại học. Bọn nhỏ, tự mình giới thiệu một chút đi, chút nữa chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận