Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 207: Ta không nên ở trong xe (1) Chương 207: Ta không nên ở trong xe (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Trần Vũ cũng sững sốt.
Người này cậu ta cũng biết.
Là người phụ trách văn phòng tuyển sinh của Đại học Kinh Thành...
"Cậu là Trần Vũ sao?"
Người phụ trách tuyển sinh bước tới, muốn kéo khẩu trang của Trần Vũ xuống, nhưng Trần Vũ đã tránh được.
"Là tôi."
Nghe thấy giọng nói, người phụ trách đột nhiên hưng phấn: "Thực sự là cậu! Cuối cùng cậu cũng đến rồi! Tôi đã nói rồi mà, đặc huấn ở La Lạp sơn là cơ hội hiếm có như vậy, làm sao mà cậu có thể bỏ lỡ được."
"... Đúng, đương nhiên không thể bỏ qua, cho nên tôi chạy đến. Không có đến muộn chứ." Trần Vũ phản ứng rất nhanh.
"Không có đến muộn, vừa vặn!"
"Vậy nếu như chuyến đi này do trường học tổ chức, khẳng định là miễn phí đúng không?"
"Đúng vậy!"
"Được." Gật gật đầu, Trần Vũ dứt khoát đưa vé: "Vậy thì trả tiền vé xe giúp tôi đi."
Người phụ trách: "..."
Đưa vé xe cho đối phương, Trần Vũ tìm một chỗ trống ngồi xuống và quan sát mọi người trong xe.
Ngoài người phụ trách và Trần vũ, trên xe còn có tám hành khách khác.
Hầu hết họ đều cùng cấp với Trần Vũ, trên gương mặt còn có vẻ non nớt, phù hợp với hình tượng học sinh đã tốt nghiệp trung học phổ thông..
"Nào, Trần Vũ, để tôi giới thiệu cho cậu một chút." Người phụ trách thu hồi vé xe và nhiệt tình nói với Trần Vũ: "Đây đều là những người học cùng trường với cậu, nói không chừng còn có sẽ có người học chung lớp với cậu nữa. Họ đều là Trạng Nguyên của từng thành phố khác nhau. Cùng nhau đi đến kinh thành."
"Tất cả đều tập hợp ở Thanh Thành sao?" Trần Vũ nghi hoặc.
" Đúng, bởi vì Thanh Thành là trung tâm của hơn mười thành phố xung quanh."
"Ồ." Trần Vũ giật mình.
Trách không được chuyến xe này có đại lão cấp sáu bảo vệ.
Một xe Trạng Nguyên, làm sao bảo vệ đều không quá đáng.
"Tôi nhớ anh từng nói là đặc huấn ở La Lạp sơn bắt đầu vào ngày 15 mà phải không?" Trần Vũ hỏi.
"Đúng thế, nhưng phải chuẩn bị từ sớm. Đi đường liền mất hai ngày. ừm... Rốt cuộc thì cậu có phải đến để tham gia đặc huấn hay không vậy?"
"Vâng vâng vâng. Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi, anh nên trả tiền xe cho tôi."
Người phụ trách hoài nghi nhìn Trần Vũ một lúc, rồi quét mã QR chuyển cho Trần Vũ bốn vạn bảy.
Trần Vũ cảm kích nhận lấy: "Vẫn có tổ chức tốt."
"Đó là đương nhiên, trở thành một phần của Đại học Bắc Kinh* chúng tôi là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời của cậu." Người phụ trách tuyển sinh nhìn lên và chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nếu cậu chọn họ, cuộc đời của cậu sẽ bị hủy hoại". (* Kinh Thành với Bắc Kinh là một nha, mình sẽ thường xuyên thay hai từ này với nhau để thêm phần phong phú.)
Trần Vũ nhìn về phía mà đối phương đang chỉ, khóe miệng giật một cái.
Đó là xe của trường Thanh Hoa...
Chỉ thấy trong xe Thanh Hoa, người phụ trách ở trong cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía xe mình. Rõ ràng là nói đang những lời tương tự...
"Ông. . . Ong ong..."
Mười phút sau, xe khởi động.
Các xe tải, xe địa hình, xe máy xung quanh cũng đồng thời châm lửa.
Trần Vũ tùy tiện nhìn lướt qua toàn bộ đoàn xe, không bao gồm hành khách, tài xế, soát vé, công nhân, "Áp tiêu " võ giả chí ít là ba mươi người trở lên.
"Đội xe sắp xuất phát. Tất cả các nhóm chuẩn bị sẵn sàng." Âm thanh phát ra trên xe.
"Nhắc lại, đội xe sắp bắt đầu xuất phát..."
"Ong ong..."
Theo sự chuyển động, khung cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu lùi lại.
Cửa thành cũng dần dần thu nhỏ lại.
Trong lòng Trần Vũ đột nhiên sinh ra một "Nỗi nhớ nhà", vô thức rút ra một điếu thuốc.
Mà ánh mắt của tất cả hành khách trên xe lập tức tập trung trên người cậu ta.
Trần Vũ: "..."
Đám người: "..."
"A, tôi không hút thuốc, đừng hiểu lầm" Trần Vũ không cảm thấy xấu hổ chút nào, tiện tay ném điếu thuốc vào miệng, nhai rồi nuốt xuống.
[ khỏe mạnh +1; thận khỏe mạnh +1... ]
Tất cả mọi người: "..."
Đến lượt các hành khách phải lúng túng...
Bắc Kinh, Bệnh viện trực thuộc Đại học Kinh Thành.
Phòng ICU. (phòng dành cho những bệnh nhân có triệu chứng nặng)
Một số người của gia tộc Bát Hoang mặc bộ quần áo vô trùng và bước vào trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh, là một cô gái trẻ với khuôn mặt tái nhợt.
Mấy người liếc nhìn nhau, người cầm đầu cầm ra một cái rương lạnh, từ đó rương lấy ra một lọ thuốc được bảo vệ kỹ càng.
"Sưu sưu."
Lắc lắc chất lỏng trong lọ, anh ta dùng một cây kim tiêm hút hết chất lỏng, cúi xuống và cẩn thận tiêm nó vào mạch máu ở cổ tay cô gái.
Theo ống tiêm pít-tông được đẩy xuống từ từ, thuốc trong ống ngày càng ít đi.
Sau năm giây, sau khi tiêm xong, người đàn ông rút kim tiêm rồi lau vài giọt máu trên cổ tay cô gái, dẫn mọi người rút lui ngay lập tức.
Bên ngoài phòng ICU, bác sĩ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
"Ùng ục. . ."
"Ùng ục ùng ục. . ."
Chẳng bao lâu sau, cơ thể suy kiệt của cô gái dường như được tiêm một loại sinh khí nào đó.

Bình Luận

0 Thảo luận