"Ồ?" Trần Vũ nhảy xuống bàn, nhíu mày: "Mấy anh đến quấy rối?"
"Con bà nó mày biết cách nói chuyện hay không? Mẹ nó chứ!" Người đàn ông đeo kính râm bên phải vô cùng tức giận, giơ tay tát Trần Vũ một cái. Nhưng vừa giơ tay lên đã bị người ở giữa chặn lại.
"Anh bạn nhỏ nè." Người đàn ông ở giữa nâng cao cổ áo gió: "Chúng ta cũng muốn mượn học phần của cậu. Làm sao có thể nói là quấy rối được."
"Là hộ khách à, vậy thì không sao rồi." Trần Vũ tự nhiên cũng nhìn thấy bọn họ không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không quan tâm, xoa xoa tay, cười hỏi: "Ba vị muốn vay bao nhiêu?"
"Cậu còn có bao nhiêu."
Trần Vũ cầm lấy giấu nợ trong tay Đoạn Dã, tính toán một chút: "Còn lại 850 học phần."
"Chúng tôi mượn hết." Người mặc áo gió khàn giọng nói.
"Vũ ca." Đoạn Dã ghé vào lỗ tai Trần Vũ: "Tôi thấy ba thằng này trông không giống người tốt."
"Con mẹ nó!" Nghe vậy, người đàn ông đeo kính râm lại tức giận, đưa tay lên định quạt, nhưng lại bị người đàn ông mặc áo gió chặn lại.
"Mở cửa làm ăn." Người đàn ông mặc áo gió mặt không biểu tình: "Người tới là khách, người tốt hay người xấu thì đều phải tiếp. Tôi nói đúng không."
"Anh nói quá đúng." Trần Vũ gật đầu đồng ý: "Giống như mở bệnh viện thú cưng vậy. Dù là chó hay người, đều phải điều trị"
"Bà mẹ nó!" Người đàn ông đeo kính râm lại tức giận, và sau đó anh ta bị người đàn ông mặc áo gió chặn lại...
"Anh bạn nhỏ, tôi thấy cậu cũng thuộc lớp tinh anh, kiêu ngạo cũng có thể hiểu được." Người mặc áo gió đang chơi đùa với ngón tay cái của mình: "Vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ cấp A, có vốn để kiêu ngạo. Nhưng cũng đừng quên, đại học Bắc Kinh quy tụ những người giỏi nhất của đất nước, tàng long ngọa hổ. Cậu là sinh viên năm nhất, dựa vào sự giúp đỡ của nhân viên an ninh để hoàn thành nhiệm vụ A, nhưng đó không phải thế mạnh của cậu. Không nên quá ếch ngồi đáy giếng, sẽ chịu đau khổ."
Trần Vũ: "... Hả?"
Áo khoác nam: "..."
"Xin lỗi, vừa rồi tôi bị choáng váng, tôi không nghe rõ." Trần Vũ gãi gãi bên tai, quét mắt nhìn đám người đang xem náo nhiệt xung quanh, không kiên nhẫn: "Nhưng chúng tôi còn có việc phải làm, nếu là muốn mượn học phần thì trực tiếp nói mượn bao nhiêu đi."
"Tôi muốn hết."
"Không được." Trần Vũ lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, tối thiểu là năm mươi và tối đa là năm trăm. Tôi còn 850 điểm ở đây, lớp chúng tôi cũng cần giữ lại 100 để sử dụng cá nhân. Vì vậy, chúng tôi có thể cho vay tối đa là 750."
"Vậy tôi mượn 50 điểm 15 lần."
"Hả?" Trần Vũ sững sờ: "Vậy thì thà rằng ba người trực tiếp mượn ba lần 250, tiền lãi thấp hơn nha."
Gã béo bên trái quay đầu: "Lão đại, hình như thằng nhóc đó đang chửi chúng ta."
"Con mẹ nó..."
"Đừng nhúc nhích." Người mặc áo gió khiển trách đồng đội, sau đó khóe miệng nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Có thể 'Đưa' cho chúng ta 750 học phần, chửi thì chửi đi. Anh bạn nhỏ, chúng tôi mượn. 15 lần 50 điểm."
"Vậy tôi tính một chút." Trần Vũ lấy điện thoại ra bấm vài lần: "15 × 80 bằng 1200. Trong vòng một tháng, anh cần trả cho chúng tôi 1200 học phần."
"Không có vấn đề." Người mặc áo gió mỉm cười: "Đến hạn thì cậu có thể tìm chúng tôi để lấy."
"Vậy thì ok." Trần Vũ vô cùng vui vẻ.
750 học phần, xoay tay một cái liền biến thành 1200, có công việc kinh doanh nào tốt hơn thế này không?
"Đoạn Dã, nhanh viết cho ba vị này hộ khách này 15 tờ giấy nợ."
"Vũ ca." Đoạn Dã nhíu mày: "Tôi hoài nghi bọn hắn..."
"Cậu hoài nghi cái đếch gì, viết nhanh lên."
"Ồ nha..."
Tất cả những người xem gần đó đều nhìn Trần Vũ với vẻ thương hại hoặc hả hê.
Trong số họ, một vài sinh viên nhận biết người đàn ông mặc áo khoác muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng họ im lặng vì sợ hãi rước họa vào thân.
"Hơn bảy trăm học phần a..."
"Đáng tiếc."
"Chậc chậc..."
"Đều không phải là người tốt lành gì, để bọn hắn chó cắn chó đi."
"Xuỵt..."
Mười phút sau.
Song phương hoàn thành "Giao dịch".
Trong tài khoản của Trần Vũ ít đi 750 học phần.
Trong tài khoản của người đàn ông mặc áo gió có thêm 750 học phần.
Cả hai đều hài lòng.
Khi thông tin nhiệm vụ đã được hoàn thành, Trần Vũ cũng biết được tình hình của lớp bên kia.
Lớp 6, năm ba.
"Hợp tác vui vẻ." Trần Vũ vươn tay bắt tay nam nhân mặc áo gió: "Nếu như sau này thiếu học phần, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
"Được rồi."
"Vậy một tháng sau, tôi sẽ đi tìm anh đòi tiền."
"Đương nhiên." Người đàn ông mặc áo gió cất thẻ sinh viên và nói một câu hai nghĩa: "Tùy thời hoan nghênh..."
...
"Vũ ca, tôi luôn cảm thấy mấy người đó sẽ không trả tiền."
Rời khỏi ký túc xá đại học Bắc Kinh, Đoạn Dã do dự nói: "Không nên mượn cho bọn hắn."
"Não heo của cậu đều nhìn ra được thì làm sao tôi lại không thấy."
"Vậy thì tại sao còn phải cho mượn? Không sợ đối phương quỵt nợ sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận