Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 205: Máu của nhà tư bản (2) Chương 205: Máu của nhà tư bản (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Nghe vậy, khuôn mắt đen của Trần Vũ dưới lớp khẩu trang liền đỏ lên, liên tục xua tay: "Lần sau nhất định."
Kỳ tỷ: ". . ."
"Em đi trước, rất vội."
"Kinh thành. . ." Kỳ tỷ trầm ngâm: "Ồ, là dị cảnh La Lạp sơn phải không? Những Trạng Nguyên của đại học Bắc Kinh Thanh Hoa như các cậu, trước khi vào học muốn đi nơi đó tu luyện sao."
"Ngạch." Trần Vũ do dự một chút sau khi nghe lời này, cũng không giải thích.
"Đây là chính sự." Kỳ tỷ chân thành nói: "Có thể trong đời chỉ có một cơ hội miễn phí đi La Lạp sơn. Hãy nắm thật chặc cơ hội lần này, tăng cường thực lực."
"Minh bạch! Em nhất định sẽ không làm Kỳ tỷ thất vọng!"
"Cậu đã vượt xa mong đợi của tôi." Đưa tay vỗ vỗ vai Trần Vũ, Kỳ tỷ mỉm cười: "Chị tự hào về em."
. . .
Rời khỏi cửa hàng thuốc lá, Trần Vũ trở về nhà với hành lý và thanh kiếm dài mainboard trên lưng..
Nhìn thấy trang phục của Trần Vũ, Trần Tư Văn sờ sờ cằm: "Đường đường Trạng Nguyên lại không làm, em muốn đi trộm mộ hả?"
" Đúng, hôm nay liền đi, còn có thể đuổi kịp chuyến xe, khá là vội."
"Tiểu Vũ, con đi đâu vậy?" Trần mẫu hỏi.
"Đi kinh thành, con về để chào tạm biệt mọi người."
"Chị nhận ra là em càng ngày càng cuồng." Trần Tư Văn đi một vòng quanh Trần Vũ: " Còn rất lâu nữa mới tới khai giảng. Sao em lại đi sớm như vậy? Mà lại kinh thành cũng không lạnh bao nhiêu, mặc nhiều như vậy làm gì."
"Ừm! Phía bắc sẽ lạnh lắm!" Trần mẫu vỗ đầu một cái, vội vàng chạy về phòng, lôi ra một chiếc áo khoác bông, đắp lên người Trần Vũ.
Trần Tư Văn: ". . ."
Trần Vũ: ". . ."
[ rét lạnh +5 ]
Trần Vũ: ". . . Con. . . Con đi đây."
"Đừng, còn có găng tay nữa." Trần mẫu lại tìm thấy một đôi găng tay bông khác: "Mặc ngay bây giờ đi."
Trần Tư Văn: ". . ."
Trần Vũ cắm hai tay vào túi, lắc đầu liên tục: "Không cần, không cần."
"Vậy thì mang theo, lúc xuống tàu cao tốc đừng quên đeo."
Trần Tư Văn đỡ trán: "Mẹ, bây giờ là mùa hè."
" Mùa hè ở miền bắc cũng lạnh lắm."
"Được rồi, con biết mẹ muốn tốt cho con nên con nhận vậy." Trần Vũ mở nách kẹp đôi găng tay, rồi ra khỏi cửa: "Vậy con đi đây."
"Chờ một chút." Trần Tư Văn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền trở về phòng lấy ra một hộp quà: "Em đã là Trạng Nguyên, đan dược như Tăng Khí đan thì trường học nhất định sẽ chuẩn bị cho em. Chị cũng không biết tặng em cái gì, em cầm cái này đi."
"Chị lại tiêu tiền bậy bạ sao?"
"Không, cái này không tốn tiền."
" Được rồi, bỏ nó vào túi của em. Em đi đây."
" Đừng quên những gì mà chị đã nói, nếu em bị cảnh sát bắt trong khi trộm mộ, thẳng thắn mới là đường ra duy nhất."
"Mượn lời chúc tốt lành của chị. . ."
. . .
Sau khi tạm biệt với người nhà, Trần Vũ đeo găng tay, che đi đôi bàn tay thâm đen của mình và bắt đầu băn khoăn không biết làm cách nào để đến kinh thành.
Dưới sự đe dọa của dị thú, nhân loại đều núp trong những thành phố giống như pháo đài.
Mà việc di chuyển qua lại giữa các thành phố thường có ba cách.
Cách thứ nhất: đi máy bay.
Tốc độ là nhanh nhất và cũng rất thuận tiện. Nhưng độ nguy hiểm là vô cùng cao.
Do tính chất mỏng manh và đặc thù của máy bay, một khi bị dị thú biết bay tấn công thì khả năng sống sót gần như không có. Trừ khi có máy bay chiến đấu hộ tống. Nhưng đó không phải là điều mà người bình thường có thể hưởng thụ.
Vì vậy, chỉ những người nghèo mới mạo hiểm đi máy bay.
Nhân tiện nói tiếp, loại máy bay này không có cơ trưởng. Tất cả chúng đều được điều khiển từ xa. Chỉ một tiếp viên hàng không trên máy bay.
Cách thứ hai: đi tàu cao tốc.
Tốc độ chậm hơn máy bay nhưng độ an toàn cao hơn rất nhiều. Nhưng mà thường phải đối mặt với sự đe dọa của các loài dị thú sống.
Nếu đường sắt bị hư hỏng, nó sẽ làm trễ nhiều chuyến tàu.
Trước đó thành phố Thanh Thành bị đột kích, các học sinh đã ngồi tàu cao tốc để trốn thoát.
Cách cuối cùng: xe khách.
Không sai, đi xe khách là an toàn nhất..
Loại xe khách này thường được tổ chức bởi một công ty chuyển phát nhanh, là cùng đi với đội xe của tổ chức chuyển phát nhanh suốt chặng đường.
Ở trong "Tận thế", chuyển phát nhanh giống như áp tiêu thời cổ đại.
Đội xe chính là đội vận tiêu.
Tuy rằng tốc độ chậm, nhưng có rất nhiều võ giả "Hộ tiêu ", còn có võ giả cao đẳng tọa trấn, chỉ cần không gặp phải thú triều hoặc là dị thú cao cấp, gần như không có nguy hiểm.
Và mỗi đội đều có một đội trinh sát, báo cáo tuyến đường thông suốt bất cứ lúc nào để đảm bảo an toàn cho toàn đội.
Hạn chế duy nhất ... là nó đắt tiền.
Võ giả cấp ba trở lên đều là những người có giá trị cao.
Mà đầu lĩnh hộ tiêu ít nhất cũng là võ giả cấp năm trở lên. . .
Có thể tưởng tượng ra chi phí trong đó.
90% nhân loại đều trả không nổi hoặc không nỡ số tiền này.
Nhưng Trần Vũ có tiền à.

Bình Luận

0 Thảo luận