Người phụ trách Đại học Bắc Kinh: "Tôi cũng giống vậy."
Thanh Hoa: "Xấu hổ khi làm bạn."
Đại học Bắc Kinh: "Như trên."
Thanh Hoa: "Cáo từ!"
Đại học Bắc Kinh: "Tôi cũng giống vậy."
Đưa mắt Nhìn mọi người ở Trường Thanh Hoa rời đi, người phụ trách của Đại học Bắc Kinh nhìn về phía râu quai nón: "Bây giờ có thể gọi xe không?"
Râu quai nón nam nhân: "Hả .. . Không phải nói là sẽ không ngồi chung sao?"
Đại học Bắc Kinh: "Đúng vậy, bọn hắn đều đi rồi, anh cho vài chiếc xe đến đón chúng tôi, thì không tính là ngồi chung mà."
Râu quai nón: ". . ."
Cuối cùng, đoàn người của đại học Bắc Kinh ngồi một chiếc xe khách nhỏ.
Khi đi ngang qua người của Đại học Thanh Hoa, người phụ trách của Đại học Bắc Kinh nhô ra ngoài cửa sổ, bàn tay vỗ miệng: "Ô rồi Ula Ula Ula. . ."
"Ken két."
Người phụ trách Thanh Hoa nghiến răng: "Khinh người quá đáng!"
. . .
Kinh thành rất lớn, với hàng nghìn con phố theo chiều dọc và chiều ngang..
Chiếc xe khách đi vào đoạn đường cao tốc và lái thêm nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường Đại học Bắc Kinh.
Cảm ơn tài xế, người phụ trách xuống xe cùng những với các Trạng Nguyên, chỉ tay về phía cổng chính của ngôi trường nguy nga với vẻ tự hào: "Đây là nơi mà các em sẽ sống trong tương lai. Có thích không?"
Trong mắt của các Trạng Nguyên tràn đầy ánh sáng.
Trần Vũ cũng giống như vậy.
Bởi vì cậu ta thấy được rất nhiều cô gái đằng sau cánh cổng. . . Dáng của người này tốt hơn người kia.
"Vũ ca." Đoạn Dã thọc Trần Vũ: "Với chức nghiệp ẩn chấn động tiểu vương tử của cậu, sân trường to lớn này, còn không phải đều nằm trong tay cậu rồi sao?"
"Điệu thấp, thao tác cơ bản."
"WTF, ngay cả 'Cơ' cũng không bỏ qua." ( đồng nghĩa với gay)
"Bạch!"
Thanh trường kiếm lao tới cổ Đoạn Dã trong nháy mắt.
"À. . . Tôi nói là gà, chính là cái loài kêu cục cục cục tác đó. . . Thôi được rồi, coi như tôi chưa hề nói gì đi."
"Mọi người im lặng, tôi bắt đầu điểm danh." Người phụ trách của Đại học Bắc Kinh lấy ra tờ danh sách: "Trương Yến Yến."
"Có!" Nữ Trạng Nguyên nhảy rồi giơ tay lên.
"Đoạn Dã."
"Có."
"* "
"Có."
"Trần Vũ."
"Có đây."
"**. . ."
Điểm danh xong, tám vị Trạng Nguyên không ai tụt lại phía sau, người phụ trách gật đầu hài lòng, xoay người chỉ vào cổng trường: "Các bạn sinh viên, đi theo tôi vào trường! Đêm nay nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu đặc huấn!"
"Vâng!" ×7
Xuất trình giấy tờ tùy thân và bước vào cổng trường, người phụ trách tinh thần hưng phấn, thao thao bất tuyệt.
"Các học viên, đại lộ bên trái này là võ pháp viện, bên phải là viện nghiên cứu võ pháp phía bắc. Đi vòng qua ký túc xá và tiếp tục hướng lên phía trước chính là Danh Hồ. Ở phía nam của Danh Hồ là thư viện, bên trong thư viện rất lớn. Mỗi tầng đều cần quyền hạn bất đồng mới có thể đi lên, không được đi loạn. Những địa phương khác. . ."
Sau khi giới thiệu được năm sáu phút, anh liếm đôi môi khô khốc của mình và dẫn các học sinh vào trong ký túc xá: "Trước tiên thì mọi người hãy làm xong thủ tục đã, sau đó tôi sẽ tiếp tục dẫn mọi người đi dạo."
Nói xong, người phụ trách liền đưa danh sách cho nhân viên công tác ngồi sau cái bàn.
"Đây đều là Trạng Nguyên của tỉnh Tây Sơn sao." Người phụ nữ cầm danh sách quét lên quét xuống, sau đó nhìn các vị Trạng Nguyên đang đứng sau lưng người phụ trách: "Hả? Không phải nói là tám người sao? Sao lại chỉ có bảy người thế?"
"Bảy người? Tám người mới đúng." Người phụ trách quay đầu vươn tay đếm: "Một, hai, ba ... sáu, bảy. . ."
Sau một lúc im lặng, anh ta chỉ vào chính mình: "... Tám."
"Anh không tính."
"Vậy. . . Đó chính là bảy. . ."
"Đúng vậy." Người phụ nữ lắc lắc danh sách: "Có tám người được báo cáo ở đây."
". . . Làm sao biến thành bảy? Không phải vừa rồi còn có tám người sao. . ."
Mọi người: ". . ."
"Trần Vũ!" Đoạn Dã đột nhiên nhấc tay: "Là không thấy Trần Vũ ."
Trương Yến Yến cũng quay đầu lại đếm: "Đúng, Trần Vũ không thấy rồi."
"Đi đâu rồi?" Người phụ trách ngỡ ngàng.
Trương Yến Yến buông tay: "Không biết nha."
Đoạn Dã buông tay: "Không biết nha."
**Buông tay: "Không biết nha."
buông tay: "Không biết."
**Buông tay: "Không biết luôn."
buông tay: "Này! Tôi thật sự không biết!"
*: ". . ."
Người phụ nữ đứng sau quầy im lặng một lúc rồi hỏi: " Không phải nói bọn hắn đều là Trạng Nguyên tỉnh Tây Sơn à? Làm sao mà giọng vùng miền nào cũng có ở đây vậy."
Người phụ trách trừng mắt nhìn các Trạng Nguyên, sau đó cười làm lành nói: "Bà chị à, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Điện thoại di động của tôi bị mất sau cuộc bắt cóc rồi. Không tìm được."
"Anh bị bắt cóc sao?" Phụ nữ kinh ngạc.
" Đúng, bị tập kích. Nhưng may mà không có người thương vong."
"Ồ, đây chính là chuyện lớn đó." Người phụ nữ đưa điện thoại di động ra vẻ mặt tò mò: "Ừ, mở khóa rồi đó."
"Cảm ơn!"
Sau khi nhận được điện thoại di động, người phụ trách kiểm tra thông tin liên lạc trong danh sách và bấm số.
"Bíp ---- "
"Bíp ---- "
Kết nối.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận