"Không biết. Từ khi tôi tỉnh dậy, không có ai trong bộ tộc đến gặp tôi."
"Tầm quan trọng của cô bây giờ đã không thấp, hết thảy đều nghĩ thoáng một chút đi." Trần Vũ an ủi.
"..." Bát Hoang Diêu cúi đầu lái xe lăn, yên lặng không trả lời.
Không biết đã qua bao lâu, thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Vũ, đang muốn nói gì đó...
"Bạch!"
Một cơn gió mạnh ập đến!
Liền thấy thằng trẻ trâu đang điều khiển chiếc xe lăn, bẻ cua drift một cái, lướt qua bên cạnh Bát Hoang Diêu.
Trẩu quay đầu hét lên: "Cái xe lăn này của em còn không nhanh bằng anh nữa!"
Trần Vũ: "... Đúng vậy à, nhóc cũng không nhanh được nữa rồi."
Nam hài: "? ? ?"
"Bịch!"
Bụi mù mịt khắp nơi, thằng nhóc trực tiếp chìm vào trong rãnh...
"..." Bát Hoang Diêu kinh ngạc nháy nháy mắt, cuối cùng thở dài, vẫn là không thể nói ra lời gì.
Về đêm, thành phố Bắc Kinh rực rỡ ánh đèn.
Ký túc xá đại học Bắc Kinh, trong một văn phòng nào đó.
Mấy người trung niên đang bận rộn với công việc.
"Tân sinh của lớp tinh anh đã sắp xếp xong chưa?"
"Phần lớn đều đã được xếp lớp. Chỉ còn tên Trần Vũ này, không biết xếp lớp nào." Một người phụ nữ mệt mỏi xoa xoa thái dương.
"Tên Trần Vũ có chút cứng đầu, đặc huấn ở La Lạp sơn đều khinh thường không đi. Loại thái độ này, tôi cho rằng tương lai của cậu ta cũng có hạn mà thôi. Tùy tiện sắp xếp một chút là được."
"Thể chất của cậu ta rất không tệ, Phó viện trưởng đã trọng điểm đề danh, không thể lừa gạt."
"Thiên phú thể chất chỉ có ưu thế ở những cấp độ đầu, khi lên đẳng cấp cao, lợi thế đó sẽ ngày càng nhỏ lại."
"Mọi người nhìn xem tôi sắp xếp như vậy có được không?"
"Hả? Có chút ý tứ..."
"Có thể. Nhưng sự sắp xếp này... Có thâm ý khác à."
"Rất tốt. Quyết định vậy đi, báo cáo."
"Vâng..."
...
Cùng lúc đó, phía bắc đại học Bắc Kinh, ga Quan Thôn.
Chuyến tàu D34 từ từ dừng lại.
Trần Tư Văn đỡ Trần mẫu đi xuống: "Người ở Kinh Thành thật nhiều..."
"Chỉ là hơi nóng." Trần mẫu cởi khăn quàng cổ ra: "Sao còn nóng hơn phía nam nữa."
"Con đã kêu mẹ mặc ít một chút rồi mà không nghe."
Hai mẹ con vừa cãi nhau vừa bước vào sảnh tiếp tân, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Trần Vũ.
Với ánh mắt sắc bén, Trần Vũ là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ, liền vội vàng chạy tới: "Con ở đây nè."
"Tiểu Vũ!" Trần mẫu vội vàng nắm lấy tay Trần Vũ, nhìn thật kỹ: "Mới mấy ngày mà con đã phơi đến đen thui như vậy rồi sao."
"Ánh nắng ở Kinh Thành rất tốt." Trần Vũ cười ha hả, cầm lấy hành lý trên tay Trần Tư Văn: "Đi thôi, mang hai người đi xem nhà mới."
"Tiểu Vũ, một căn hộ bình thường ở Kinh Thành cũng phải mấy vạn một mét vuông đó? Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Em là Trạng Nguyên, có thể trả giá, có thể giảm giá."
"Vậy sao..." Trần mẫu mờ mịt.
"Giảm giá (đánh gãy)?" Trần Tư Văn thì bĩu môi: "Khi đang trả giá thì bị người ta đánh gãy xương hả? Sau đó đền cho em một căn hộ sao?"
"Kinh thành không thể so với Thanh Thành của chúng ta, sau này mà chị còn nói chuyện kiểu này thì rất dễ bị người ta đánh."
"Vậy sao em còn kêu chị đến làm gì."
"Nhưng không sao." Trần Vũ vỗ ngực một cái: "Danh tiếng ở phía bắc rất có lợi, ai đánh chị, chị liền nói tên em ra."
Trần Tư Văn: "Sau đó bị đánh ác hơn. Khi nhập viện thì dựa vào cái danh chị gái ruột của Trạng Nguyên để nhận ưu đãi giảm giá hả."
Trần Vũ: "Em không thể nào nói hơn 3 câu với chị được."
Đi ra nhà ga, bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến Tử Hiên Uyển.
Trên đường đi, sự thịnh vượng của thủ đô đã khiến bộ não của Trần mẫu bị sốc.
"Nơi này lớn quá... Nhiều cây cầu như vậy... Đèn cũng nhiều như vậy..."
"Ha!" Tài xế đắc ý nhếch miệng cười một tiếng: "Chỗ này thì có là gì? Ngoại thành còn lớn hơn! Còn đẹp hơn trong thành mấy lần đó."
"Chỗ này có thể ở được bao nhiêu người?"
"Có 10 triệu người trong thành phố, và hơn 40 triệu người ở ngoài thành." Trần Vũ nói ra một loạt các con số.
Trần mẫu sửng sốt một lát: "Thanh Thành... Chỉ có vài triệu người mà thôi."
"Quả nhiên là thành phố trung tâm của loài người." Trần Tư Văn cảm thán.
Trong tận thế dân số liên tục giảm mạnh, chỉ một thành phố mà có thể có được năm mươi triệu người.
Chuyện này chỉ có thể dùng kỳ tích để hình dung.
Nhưng nói theo một cách khác, Kinh Thành đã hút khô huyết dịch của toàn bộ quốc gia...
Nhà ga nằm không xa cư xá.
Rất nhanh, xe taxi liền đến nơi.
Trần Vũ mang theo người nhà đi vào Tử Hiên Uyển, bước đến căn hộ của mình.
"Ba!"
Khi đèn chùm được bật lên, Trần mẫu và Trần Tư Văn hai mắt đều tỏa sáng.
Mặc dù đây là một ngôi nhà cũ đã qua sử dụng. Nhưng về cách trang trí và bài trí thì không phải "nhà tổ" ở Thanh Thành có thể so được.
Dưới sự phản chiếu của ánh đèn, cảm giác cao cấp phả vào mặt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận