Nam nhân hút một hơi xì gà, mỉm cười: "Tôi khuyên các người đừng gọi tôi vậy."
Ba người liên tục gật đầu.
"Còn về tên của các cô cậu thì tôi cũng biết chút ít." Jill nhìn về phía Bát Hoang Diêu: "Ví dụ như, em tên Bát Hoang Diêu."
"Vâng." Thiếu nữ cúi đầu.
"Em có biết tại sao tôi biết em không?"
"Không. . . Không biết."
"Bởi vì em xinh đẹp." Jill nhe răng: "Em là cô gái được xếp hạng đầu tiên trong danh sách hoa khôi của sinh viên năm nhất trong trường."
"Hử." Thiếu nữ sững sờ, vô thức lùi lại một bước.
Trần Vũ: ". . ."
Đoạn Dã: ". . ."
"Nhưng tôi không nghĩ em xứng đáng với cái danh này." Jill dùng ngón tay của mình làm cái gạt tàn thuốc, quét tàn thuốc xì gà: "Em quá phẳng."
Bát Hoang Diêu: ". . ."
Trần Vũ: ". . . Phốc."
Đoạn Dã: "Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Đang cười được nửa đường thì cậu ta bị Trần Vũ đá một cước lảo đảo.
Trần Vũ nghiêm túc: "Đừng có cười, đang ở trong lớp đó. Muốn cười thì đi ra ngoài mà cười. . . Phốc ha ha a hai tôi cảm thấy mình nên đi ra ngoài trước."
"Đi ra ngoài đi, ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng. . ."
"Trần Vũ! !" Bát Hoang Diêu xấu hổ hét lên.
"Khục." Trần Vũ lúng túng kéo Đoạn Dã về: "Quay về đi, nghe giảng bài."
Jill nhìn tình huống này và nhướng mày ngạc nhiên. Sau một lúc im lặng, anh ta nói tiếp: "Tôi nói dối em thôi. Tôi biết em, là vì anh trai em, Bát Hoang Dịch."
Bát Hoang Diêu giật mình: "Hả."
"Bát Hoang Dịch, thần tượng của tôi!" Đoạn Dã xoa tay.
"Mà tôi. . ." Jill cởi bỏ chiếc mũ cao bồi của mình:"Chính là đạo sư của Bát Hoang Dịch."
"Ồ. . ." Ba người đều bất ngờ.
"Rất khó chịu." Nghe thấy giọng nói của ba người, Jill cau mày: "Tôi là giảng viên của cậu ta, nhưng tôi vẫn sống dưới cái bóng của cậu ấy. Dù là tự mình giới thiệu ở đâu đi nữa, nếu không nhắc đến Bát Hoang Dịch thì sẽ không ai nhận biết tôi, mẹ nó, cái này thì đi đâu nói lý được."
"Núi không ở cao, có tiên tắc linh." Trần Vũ nói: "Người khác không phải ngạc nhiên vì thầy là đạo sư của Bát Hoang Dịch. Mà họ ngạc nhiên vì thầy có thể được làm đạo sư của Bát Hoang Dịch."
Nghe vậy, Jill ngậm xì gà, nhìn lên nhìn xuống Trần Vũ: "Được đấy, cậu có tiềm chất vuốt mông ngựa đấy. . . Nhưng mà đại tràng của tôi đều khô hết rồi."
"Nghĩa là sao?"
"Toàn thân tôi đều cảm thấy thoải mái!" Jill vỗ vỗ bả vai Trần Vũ: "Chàng trai trẻ rất có tương lai đó, tôi xem trọng em."
Sau đó, anh ta nhìn qua Bát Hoang Diêu: "Em, là người giống con người nhất trong cả dòng họ Bát Hoang mà tôi từng gặp."
"Hả?" Thiếu nữ ngẩng đầu.
Đưa tay sờ đầu Bát Hoang Diêu, Jill phì phèo điếu thuốc: " Nhìn thấy tình trạng của em bây giờ, chắc hẳn anh trai em sẽ rất vui. "
"Anh ấy. . . Sẽ vui vẻ sao."
"Tất nhiên, tôi chắc chắn là cậu ta sẽ. Bởi vì tôi là người hiểu rõ cậu ta nhất trên thế giới. Còn rõ hơn cả chính bản thân cậu ta."
". . ." Khẽ mở miệng, Bát Hoang Diêu sững sờ, hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Thu tay lại, Jill nhìn về phía Trần Vũ: " Ngoài cô ấy ra, tôi còn biết cậu. Cậu nhóc có chỉ số EQ cao, cậu tên là Trần Vũ đúng không."
"Thật vinh dự." Trần Vũ gật đầu: "Em tên là Trần Vũ."
" Em có biết tại sao tôi biết em không?"
Trần Vũ: "Bởi vì em là người xếp thứ nhất của danh sách soái ca trong trường."
Jill: ". . . Em thật vi diệu."
Bóp tắt xì gà, Jill tự đập vào bắp tay của mình: "Tôi biết em vì em là trạng nguyên mạnh nhất của năm nay. Dù là so với khóa trước, em cũng là người mạnh nhất. Còn tôi, điều tôi ngưỡng mộ nhất chính là sức mạnh"."
Dứt lời, anh ta đột nhiên nắm chặt tay, hung hăng nện xuống đất!!
"Ầm! !"
Lập tức, mặt đất rung chuyển dữ dội..
Hàng trăm vết nứt lấy Jill làm trung tâm, lan ra bên ngoài, và cuối cùng lan ra toàn bộ sân võ.
Cơn chấn động khiến bàn chân của cả ba người trong lớp 2 tê dại.
Đoạn Dã: "Đù móa. . ."
Trần Vũ: " Đù móa. . ."
Bát Hoang Diêu: "Đù. . . Thật là lợi hại."
Họ đều là những võ giả chuyên nghiệp, và thấy rõ rằng Jill không hề sử dụng một chút khí kình nào trong quá trình xuất lực.
Mà chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể liền có thể tạo ra sức công phá đáng sợ như vậy. . .
Đừng nói là thấy, ngay cả nghe mà bọn họ cũng còn chưa nghe qua.
Đặc biệt là Trần Vũ người có thể chất vượt trội, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
'Đây vẫn còn là người sao?'
Trần Vũ nhịn không được mở miệng: "Thần tiên, ngài là võ giả cấp mấy vậu?"
"Cấp 6." Jill ngồi dậy.
"Cấp 6, sức mạnh thể chất kinh khủng như vậy?" Trần Vũ khó có thể tin.
"Đương nhiên. . . Không phải. Lực lượng của tôi mạnh hơn tất cả các võ giả cấp bảy trở xuống."
"Vậy vì sao mà thầy lại mạnh mẽ như vậy?"
"Bởi vì rèn luyện. Khắc khổ, không ngừng rèn luyện." Jill ngẩng đầu nhìn trời: "Em. . . Từng thấy qua Kinh Thành lúc 4 giờ sáng sao?"
"Thấy rồi." Trần Vũ gật đầu: "Lúc đó em chưa ngủ."
Jill: ". . ."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Mặt Jill không biểu tình: " Tôi chỉ muốn nói rằng muốn có sức mạnh thì phải rèn luyện."
"Có thể rèn luyện đến mạnh như vậy sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận