"Uây? Cậu rất chảnh nha?" Người đàn ông bên trái giơ dao găm lên, dí vào cổ Trần Vũ: "Ta muốn cái rổ* của người, để ngươi nếm thử có khổ hay không?"
(cái rổ === cái cổ. Không biết là tác giả viết sai chính tả hay là cố tình, raw bên trung toàn viết vậy nên ta để nguyên.)
". . . Vậy liền đưa cho ngươi chứ sao."
Nam nhân: "? ? ?"
"Ta nghĩ lại rồi cảm thấy thứ này đối với ta vô dụng, nên ta đưa cho ngươi đó."
Đám người: ". . ."
"Được . . . Tiểu tử, cứng đấy. Cứng hơn rất nhiều so với mấy tên Trạng Nguyên đằng trước?" Người đàn ông giật phăng chiếc khẩu trang của Trần Vũ ra: "Giấu kỹ như vậy làm gì? Đưa mặt cho lão tử xem. . ."
Khẩu trang bị lấy xuống, ba tên cướp đồng loạt run rẩy.
Nam nhân: ". . . Mặt của người làm cho người nhìn muốn xì hơi cũng phải nín lại?"
Trần Vũ: ". . ."
"Mẹ nó ngươi vẫn là đeo khẩu trang lên đi."
Rút dao găm, người đàn ông quay lại nhìn người phụ nữ mặc áo đen: "Là một bạn bè ngoại quốc. . ."
"Cậu. . ." Nữ nhân nhíu mày: "Mặt cậu làm sao lại đen như vậy?"
"Trời sinh."
"Cậu tên là gì?"
"Okamoto Rikawa." (một loại ba con sói của Nhật)
Nữ nhân ngẩng đầu: "Tôi muốn biết tên thật."
"Đó chính là tên thật."
". . ." Người phụ nữ lại cúi đầu tìm kiếm thông tin trên máy tính bảng, một lúc sau mới do dự nói: "Cậu ta giống như không phải Trạng Nguyên của năm nay. Trạng Nguyên năm nay không có người nào đen như vậy."
"Trong lịch sử cũng không có đen như vậy. Má." Nam nhân hùng hùng hổ hổ: "Chắc là hành khách bình thường trên cùng một chuyến. Con mẹ nó, bốn, năm vạn vé xe cũng có người mua sao?"
"Không phải lão đại đã nói là chỉ bắt Trạng Nguyên thôi sao? Tên này tính sao bây giờ?"
"Trước giam lại đi, để cho lão đại nghiên cứu."
"Được . . ."
Ba người nói chuyện với nhau một lúc, không thèm nhìn Trần Vũ, họ quay người rời đi và khóa cửa nhà giam.
"Bọn hắn quả nhiên không phải cầu tài."
Đứng trong phòng giam, Trần Vũ suy nghĩ một chút, áp tai vào tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Khoảng nửa tiếng sau, xác nhận bọn cướp chụp ảnh, ghi âm, tra khảo đều đã rời đi, chỉ còn lại mấy tên lính canh, Trần Vũ tâm niệm vừa động.
"Bạch!"
Mainboard truyền một sự dao động không gian nhỏ đến không thể phát hiện ra, cả người Trần Vũ biến mất ngay lập tức.
Sau vài lần dịch chuyển, Trần Vũ xuyên hết tầng này đến tầng khác, ra tới bên ngoài lô cốt.
Đè thấp thân hình, Trần Vũ không tháo dây thừng, cũng không đi tìm trường kiếm của mình, mà chậm rãi di chuyển ra rìa của trại của bọn cướp.
Nơi này, không phải đơn giản chỉ là một bọn cướp.
Với lực lượng trước mắt của Trần Vũ, cách tốt nhất chính là tìm kiếm đội ngũ chuyển phát nhanh của Trung Thông.
Thông qua quan sát, cậu ta tin chắc là những tên cướp này tuyệt đối đánh không lại đại lão cấp sáu của Trung Thông.
Nếu không chỉ cần trực tiếp tiêu diệt luôn đoàn xe Trung Thông, không cần thiết phải dùng trực thăng "cướp" bọn hắn đi. . .
Không lâu sau, Trần Vũ đã đến được bức tường đá của trại cướp, nấp trong bụi cỏ và lắng nghe chuyển động bên ngoài bức tường một lúc, rồi sử dụng dịch chuyển một lần nữa.
"Bạch!"
Xuất hiện bên ngoài bức tường.
Vì đề phòng khả năng có trạm gác ngầm, cậu ta tiếp tục tiềm hành mấy ngàn mét rồi mới dám tăng tốc.
"Đông đông đông đông. . ."
Bước chân nặng nề càng thêm rõ nét trước bình minh.
Trần Vũ càng chạy càng nhanh, cuối cùng dứt khoát bộc phát khí kình cấp 1.5, trực tiếp xé dứt dây trói. Lao về hướng đoàn xe như một tia chớp.
"Đừng nhúc nhích! Ngươi là ai!"
Đúng lúc này, sự dao động của khí kình đã thu hút sự chú ý của một bóng đen trước mặt. Hắn lao đến ngay lập tức và cố gắng ngăn chặn Trần Vũ.
"Xa như vậy còn có trạm gác ngầm?" Trần Vũ híp mắt, tốc độ không giảm chút nào.
"Ầm!"
Thấy thế, trạm gác ngầm quả quyết bộc phát ra khí kình của võ giả cấp 2, phóng thẳng về phía Trần Vũ: "Nho nhỏ võ giả cấp 1 cũng dám. . . Ngô. . ."
Lời còn chưa dứt, Trần Vũ đột nhiên dịch chuyển ra sau lưng của địch nhân, sau đó trực tiếp phát lực ở khuỷu tay nện xuống!
"Đông!"
Nửa khuôn mặt bên trái của địch nhân sụp đổ trong nháy mắt!
Phần óc và nhãn cầu trái bị đánh phun ra ngoài, tạo thành một vòng cung màu đỏ và trắng giữa không trung .... . .
"Bịch."
Trạm gác ngầm té ngã trên đất, co giật rồi mất mạng.
Trần Vũ rơi xuống, mò mẫm bằng cả hai tay trên xác chết, tìm thấy một khẩu súng, một con dao găm và một chiếc đồng hồ bỏ túi.
Trên mặt đồng hồ còn khắc lấy mấy chữ Hán ---- vì công bằng mà chiến!
Quay đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt méo mó của người kia, Trần Vũ bỏ đồng hồ vào túi, cầm theo hai món vũ khí rời đi.
. . .
Khi toa xe bị chiếc trực thăng kéo đi, đã trải qua nhiều lần lướt ngang, bị lệch và quay đầu.
Nhưng may mắn thay trời còn chưa sáng rõ, theo vị trí của mặt trăng, Trần Vũ đã tìm được phương hướng chính xác.
Và bởi vì đang đến gần bình minh, dị thú hoạt động không nhiều, điều này làm giảm đáng kể độ nguy hiểm. Dựa vào thể lực "Vô cùng vô tận ",cậu ta lao ra khỏi khu rừng chỉ trong nửa giờ, tiến vào hoang nguyên, mọi thứ liền đơn giản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận