Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 217: Hội Công Bình (2) Chương 217: Hội Công Bình (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Sau khi chạy không ngừng hàng chục phút, Trần Vũ liền phát hiện ra vết lốp của đội xe.
Dừng lại, Trần Vũ cẩn thận quan sát một lát: "Hẳn là. . . hướng này."
"Ầm!"
Tiếp tục bộc phát khí kình. Trần Vũ đang "phi" về phía trước với tốc độ tối đa của một võ giả cấp hai.
Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đuôi của đoàn xe.
. . .
"Đội trưởng."
Trên nóc một chiếc xe địa hình, võ giả nào đó để ống nhòm xuống, cầm bộ đàm dõng dạc báo tin: "Đằng sau có bóng người đang đuổi tới."
"Người nào?"
"Không biết, che cực kỳ chặt chẽ, không giống người tốt."
". . . Đừng để hắn tới gần. Trước bắn một phát súng xem hắn ta phản ứng như thế nào."
"Vâng!"
Võ giả gật đầu, cất kỹ bộ đàm, giơ súng bắn tỉa và bóp cò.
"Đùng!"
Một hố đất đột nhiên nổ tung bên cạnh Trần Vũ.
". . ."
Chậm rãi dừng lại, Trần Vũ kinh ngạc lấy nón xuống, mặc cho kiểu tóc rối tung trong gió.
". . . Binh lính đã từng đầu hàng, không nhận cũng có thể hiểu được."
". . . Hành khách đã từng đầu hàng. . . Cũng không nhận người luôn sao. . ."
"Cậu nói cậu là hành khách trong đoàn xe đúng không?"
Trên hoang nguyên, võ giả cấp sáu lĩnh đội đứng trên nóc xe, lạnh lùng nhìn Trần Vũ, trên không trung hét lên một tiếng.
"Đúng." Trần Vũ gật đầu, hô to: "Tôi lên xe ở Thanh Thành."
"Thành phố Thanh Thành..." Võ giả Cấp sáu sờ sờ râu quai nón của mình, quay đầu hỏi thăm thuộc hạ: "Các người từng gặp qua hắn chưa?"
Võ giả của đoàn xe lần lượt lắc đầu.
"Chưa thấy qua."
"Tôi cũng chưa từng thấy qua."
"Không biết..."
"Tài xế và nhân viên soát vé đều đã chết, chúng tôi không chịu trách nhiệm về chuyện này, nếu thực sự là hành khách, không biết cũng là chuyện bình thường."
"Nhưng những hành khách khác đều đã bị cướp đi, một võ giả cấp một như hắn làm sao có thể trốn thoát?"
"Đội trưởng, đừng để hắn tới gần. Ngài hoài nghi hắn có bom là chính xác..."
Nghe ý kiến của thuộc hạ, râu quai nón trầm mặc một hồi, lại nhìn về phía Trần Vũ: "Cậu cũng đã biết, rạng sáng chúng tôi đã bị Hội Công Bình tấn công. Hành khách đều bị cướp sạch. Cậu nói cậu là một hành khách thì hãy lấy chứng cứ ra đi."
Nghe vậy, Trần Vũ từ trong túi lấy ra chứng minh thư và một tấm vé xe đưa cho mọi người xem: "Khoảng cách hơi xa, các anh có xem được không? Đây là chứng minh thư và vé của tôi."
Râu quai nón tiếp nhận chiếc kính viễn vọng được đưa tới, nhìn một hồi, giọng điệu kỳ quái nói: "Cậu là... Trạng Nguyên Trần Vũ?"
"Đúng."
"Vậy thì tốt. Tôi cũng từng gặp qua Trần Vũ, tháo khẩu trang ra đi."
Nói xong, ông ta nâng lên tay trái.
Thuộc hạ lập tức hiểu ý, lần lượt nhấc súng bắn tỉa lên và nhắm vào Trần Vũ. Chỉ chờ đội trưởng của họ ra lệnh liền lập tức tiễn người đối diện về với đất mẹ.
Ở đằng xa, Trần Vũ nắm chặt chiếc khẩu trang và hét lên: "Khuôn mặt tôi bây giờ có chút khác so với trong ảnh, ông nhìn kỹ một chút, đừng động thủ."
"Mau tháo xuống. Nếu không tôi liền động thủ."
Trần Vũ hết sức tập trung điều khiển mainboard phía sau và sẵn sàng "dịch chuyển tức thời" bất cứ lúc nào, rồi từ từ tháo khẩu trang ra.
Người đàn ông có râu quai nón: "..."
Võ giả đoàn xe: "..."
Trần Vũ: "..."
"Cậu..." Râu quai nón điều chỉnh tiêu cự của kính viễn vọng: "Mặt của cậu... Không phải là rất trắng sao."
[ Tổn thương tâm lý: Tinh thần +4 ]
Trần Vũ: "..."
"Nhưng đừng nói... ừm... Diện mạo hơi giống với Trần Vũ."
Trần Vũ: "... Tôi chính là Trần Vũ."
"Lúc này mới mấy ngày không gặp, làm sao mà cậu lại đen thành như vậy? Rút thưởng hụt khi chơi game mobile sao?"
[ tinh thần +6 ]
Trần Vũ: "..."
"Phanh phanh!"
Đặt ống nhòm xuống, người đàn ông có râu quai nón vỗ vỗ nóc xe địa hình: "Là Trần Vũ không sai, lên xem thử đi. Những người khác ở tại chỗ chờ lệnh."
Tài xế đạp chân ga, xe địa hình vọt tới trước người Trần Vũ rồi dừng lại.
"Bịch."
Gã râu quai nón nhảy xuống cùng hai đồng đội, vòng qua Trần Vũ, tặc lưỡi: "Mặt cậu có thể làm cho người muốn xì hơi phải kìm nén lại?"
Trần Vũ: "Sao mà tôi cứ cảm thấy câu này quen quen."
"Làm sao lại thành ra thế này?"
"Tôi cũng không biết." Trần Vũ thu lại giấy chứng nhận, đầu không giương mắt không nhảy nói hươu nói vượn: "Chính là bọn cướp kia tiêm cho tôi một mũi mất sống tề cái gì gì đó, thân thể tôi liền biến thành đen."
"Ồ?" Râu quai nón sững sờ: "Có phản ứng đặc biệt gì không?"
"Không biết."
"Làm sao mà cậu trốn được tới đây?"
"Lúc đó trời còn rất tối..." Trần Vũ chỉ vào khuôn mặt đen thui của mình: "Tôi cởi hết quần áo rồi đi ra, cũng không thấy có người ngăn tôi lại."
Đám người: "..."
Râu quai nón im lặng một lát, gật đầu: "A, hết sức hợp lý."
"Đội trưởng..." Hắn bên trái thuộc hạ kìm nén không được, lại không biết nên phun như thế nào: "Cái này. . . hợp lý ở chỗ nào ạ?"
"Dù sao thì tên tiểu tử này trốn ra là được rồi, thoát được là tốt rồi." Râu quai nón vỗ vỗ vai Trần Vũ: "Cũng hên là lúc này trời đã sáng, nếu không khi cậu tháo khẩu trang xuống, chúng tôi sẽ trực tiếp nổ súng."

Bình Luận

0 Thảo luận