Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 236: Vật thí nghiệm (1) Chương 236: Vật thí nghiệm (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Đây chính là đại học Bắc Kinh sao? Ta thích."
Với môi trường sống như thế này, ở kiếp trước, Trần Vũ cam đoan là ngay cả tiến sĩ đều không ở nổi.
"Xem ra số lượng võ giả có trình độ của khóa này khá là ít à..."
Đi đến trước kệ sách, Trần Vũ đặt hai cuốn "Thốn Băng Quyền" và "Quán Đỉnh Thông Thấu" lên trên.
Chỉ để lại một cuốn "Tự Diệt Bất Động Bạo Thể", liền đi tới diễn võ trường trong khuôn viên không xa ở tầng dưới.
So với phòng khảo thí thương nghiệp hóa của võ quán, phòng khảo thí của trường đại học Bắc Kinh chắc chắn tốt hơn rất nhiều. Không chỉ miễn phí, không gian rộng rãi, còn có các loại dụng cụ cao cấp và đầy đủ hơn.
Rất thích hợp để Trần Vũ tu luyện chiêu "Hấp Tinh đại pháp. này"
Đây cũng là lý do mà cậu ta làm thủ tục nhập học trước.
Dù sao công pháp không có mắt, trong những võ quán "Chật chội" kia, một khi không kiểm soát được khoảng cách, rất dễ gây tổn thương cho người vô tội, hoặc là hút khô võ giả ở kế bên.
Tham khảo tình huống mà Kỳ tỷ chống lại thú triều, khí hải khô kiệt cũng không phải chuyện phiền toái nhỏ...
"Nhào."
Ngồi xếp bằng ở trung tâm phòng khảo thí, Trần Vũ đọc qua cuốn sách từ đầu đến đuôi. Càng xem, càng cảm thấy vị giáo sư Chân kia không phải là người bình thường.
Cái này cần nghẽn mạch máu não bao nhiêu năm mới có thể sáng tạo ra loại thần kỹ này?
Mười mấy phút sau, đọc xong.
Cậu ta mở trang sách được niêm phong và lấy ra hàng trăm viên thuốc trong đó.
Rõ ràng, những viên thuốc này được chuẩn bị cho người tu luyện.
Đáng tiếc, sau khi cuốn "Tự Diệt Bất Động Bạo Thể" được hoàn thành, không có cuốn nào được in liền bị nhà trường kéo đen...
"Bực này thần kỹ, đáng tiếc."
Lấy ra một viên rồi cho vào miệng, Trần Vũ trầm ngâm: "Sau khi mình đem môn võ kỹ này phát dương quang đại sau, mỗi viên bán 1 triệu cũng không phải là việc khó đi..."
"Nếu có người học được, nhất định biết ơn..."
"Ông ---- "
Trong khi suy nghĩ, viên thuốc mà cậu nuốt vào biến thành một sợi khí kình và nhanh chóng đi khắp cơ thể.
Lộ trình của tuyến đường, kích thích huyệt vị phức tạp hơn nhiều so với "Thốn Băng Quyền".
Cũng may Trần Vũ có một trí nhớ tốt và không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Đợi khí kình biến mất.
Cậu ta đặt cuốn sách xuống, điều động năng lượng bên trong khí hải, biến nó thành một sợi dây dài, lặp lại con đường mà viên thuốc đã đi qua trước đó...
"Khí trùng ---- Huyệt Thần Quyết!"
"Khí trùng ---- Huyệt Thái Ất!"
"Khí trùng ---- Huyệt Thiên Khê!"
"Khí trùng ---- Huyệt Hoa Cái!"
"Khí hồi ---- Huyệt Thần Tàng!"
"Khí hồi ---- Huyệt Khí Hải..."
"Võ kỹ... Tự Diệt Bất Động Bạo Thể!"
"Đông!"
Theo đường dẫn hình thành một vòng lặp, quanh thân Trần Vũ đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu trắng.
Từng trận gió lốc, thổi toàn bộ khói bụi trong phòng khảo thí bay lên tứ phía!
Chậm rãi đứng lên, cảm thụ lực hút không ngừng trong cở thể, sắc mặt cậu ta phức tạp.
"Cuối cùng..."
"Trên người ta cũng có thể bốc cháy..." (siêu xayda)
Thời gian vội vàng.
Nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.
Hôm nay ngày một tháng tám, Trần Vũ đến bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Kinh như thường lệ, đi bộ qua đại sảnh và đến khu nội trú.
Bước vào khu phòng cao cấp trên lầu hai thì nhìn thấy một cô gái trẻ với khuôn mặt thanh tú đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ôi chao, chào buổi sáng."
Đóng cửa phòng lại, Trần Vũ đưa hộp cơm đến trước mắt cô gái: "Nhìn nè, bánh bao nhân bánh chính tông của Kinh Thành đó, ăn rất ngon!"
"Cám ơn." Bát Hoang Diêu chật vật đưa tay ra cầm lấy cơm hộp.
"Không nghĩ tới à, hôm nay tôi lại mang cơm tới đây."
"Nghĩ tới." Thiếu nữ nhìn về phía Trần Vũ: "Ngoại trừ cậu và các bác sĩ chữa bệnh và y tá điều dưỡng ra, thì không ai sẽ đưa cơm cho tôi."
"Ừhm, không nói chuyện này." Trần Vũ lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lật vài trang, cầm bút nói: "Hôm nay thân thể có thay đổi gì không? Phần bụng còn đau không? Nhịp tim thì sao? Hết đổ mồ hôi chưa..."
Đặt hộp cơm xuống, Bát Hoang Diêu nhớ lại: "Thể lực tốt hơn hôm qua. Bụng còn hơi đau nhưng bác sĩ nói chỉ là do cơ bắp bị co cứng. Nhịp tim thì tôi không biết, đổ mồ hôi thì đỡ nhiều rồi..."
"Có thể xuống xe lăn không?"
"Không thể."
"Có thể sử dụng khí kình không?"
"Có thể điều động, nhưng không thể vượt quá 0. 3 cấp."
"Báo cáo y tế của tối hôm qua đã có chưa?"
"Chưa có..."
"Tiểu tiện còn sẽ bài tiết mà không tự chủ sao?"
"..."
"Tại sao không nói chuyện?" Trần Vũ ngừng bút ngẩng đầu.
Bát Hoang Diêu hai má đỏ lên: "Cậu. . . Cậu hỏi còn nhiều hơn bác sĩ."
"À, tôi chỉ đang lo lắng về tình trạng thân thể của cô thôi mà." Trần Vũ bình tĩnh nói: "Cô có thể hiểu mà, cái này gọi là quan tâm. Ngoan, ăn ngay nói thật đi, tiểu tiện còn sẽ bài tiết mà không tự chủ sao?"
"... Không. . . Không. . . Không có..."
"Vậy vòng một có lớn thêm một chút hay không."
"... Xưa nay chưa từng có ai hỏi qua vấn đề này! ! !"
"Há, cái này thuần túy là sự tò mò của tôi thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận