"Minh bạch." ×2
Gật gật đầu, Trần Vũ giơ trường kiếm lên: " Tiếp theo là con thứ hai, con cờ hó kia đi..."
"Ầm!"
"Long long long..."
"Rống..."
Bên ngoài chiến trường hỗn loạn, từng chiếc xe vận binh được điều tới, tiến hành chi viện.
Chỉ cần là võ giả có cấp độ khí kình lớn hơn 2, đều hung hăng giết vào.
"Tránh xa chính giữa ra!"
Sau nhiều lần triền đấu, anh ta đại khái đã đoán ra được tình trạng của con quái vật khổng lồ, Trương Thiết là người có lực chiến đấu mạnh nhất, nên đã phát ra mệnh lệnh.
Những viên cảnh sát đến gần trung tâm liền lập tức lui lại.
"Ba!"
Chắp tay trước ngực, Trương Thiết cố gắng xoay tròn khí hải khổng lồ trong cơ thể, đem hàng trăm khí lưu sắp xếp thành ma trận phức tạp.
"Võ pháp ---- nguyền rủa ---- suy!"
"Đến rồi!"
Nghe thấy từ khóa "Nguyền rủa" này, mắt của Trần Vũ sáng lên, liền cắm kiếm vào sau lưng của dị thú cũng bỏ luôn, trực tiếp dịch chuyển, dán lên lưng của con dị thú ở trung tâm.
"Bạch!"
Ánh sáng chói lọi, bao phủ lấy con dị thú khổng lồ và Trần Vũ.
[ nhận nguyền rủa: Nhanh nhẹn tạm thời + 58%; Sức mạnh tạm thời + 60%; Sức mạnh phản ứng tạm thời + 47%; Sức mạnh bùng nổ tạm thời + 55%; Thể chất tạm thời + 46%; Chuyển hóa tạm thời + 72%; Hoạt động tế bào tạm thời +43%... ]
Trần Vũ: "Ồ ~ "
Cảm nhận được sức mạnh đang trào dâng trong cơ thể, Trần Vũ phê đến trợn trắng cả tròng mắt.
Nhưng mà, giây phút tiếp theo.
"Ba!"
[ khí huyết +3427 ]
Con dị thú bị suy yếu tức giận vung vẩy cái đuổi của mình quất bay Trần Vũ.
Trương Thiết đang lơ lững giữa không trung nhướng mày: "Thứ gì đang 'Sưu' qua đó vậy?"
Bởi vì trời tối, anh ta cũng không nhìn rõ lắm, nhưng cũng không để ý lắm, lớn tiếng chỉ huy toàn trường: "Đây là một dị thú cấp bốn, bị suy yếu cũng có hạn, thấp hơn cấp 2 đừng có lao lên."
Vừa dứt lời, anh ta liền xông lên với hai tên cảnh sát cấp 3, phát động thế công. Ngăn không cho "con vật khổng lồ" này can thiệp vào cuộc chiến xung quanh.
"Sưu ---- "
Một bên khác, Trần Vũ đang bay ngược từ khách sạn "92″ đến một tòa nhà dân cư cách đó hai trăm mét.
"Soạt."
Cửa sổ vỡ tan tành, Trần Vũ nặng nề ngã xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Cũng xuyên thấu qua ghế sofa và đập một lỗ lớn trên sàn..
"Khục..."
"Khụ khụ..."
Từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra, Trần Vũ cố nén đau nhức bò dậy, ngẩng đầu, sửng sốt.
Chỉ thấy trước ghế sô pha có một cái bàn, một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi ăn mì ở đó.
Trần Vũ: "..."
Vợ chồng: "..."
Trần Vũ: "..."
Vợ chồng: "..."
"Bên ngoài đang là tận thế, hai người còn ăn ngon vậy sao?"
Nam: "..."
Nữ: "Không ăn thì đói à..."
"Đi mau!" Trần Vũ lộn cái bàn: "Lùi ra phía sau, tránh nhà cao tầng ra, càng xa càng tốt."
"Òoo..."
Hai vợ chồng hoảng hốt đứng dậy bỏ chạy.
Trần Vũ lại phun ra một ngụm máu, cầm một mảnh sô pha lau sạch sẽ, cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện chân trái đã bị gãy.
Sau đó, một cỗ đau nhức kịch liệt truyền đến.
Trần Vũ: "Con mẹ nó..."
Đặt mông ngồi dưới đất, hắn nắm chặt bắp đùi của mình, hùng hùng hổ hổ bắt đầu bó xương.
[ bị thương: Khí huyết +664 ]
[ khí huyết +542 ]
[ xương cốt khỏe mạnh +231 ]
[ khí huyết +508... ]
Sau khi xương đùi được nối xong, Trần Vũ kiểm tra lại toàn thân, lại nối thêm những nơi bị gãy khác, sau đó mới nhảy nhót tưng bừng đứng dậy.
Khi bước đến bên cửa sổ, cậu ta quan sát cuộc chiến gay cấn khốc liệt bên ngoài, đang định nhảy xuống, nhưng cậu lại thấy được một món đồ quen thuộc.
Trầm mặc thật lâu, Trần Vũ đưa tay cầm món đồ đó lên.
Là một sợi dây chuyền.
Phần đuôi của dây chuyền có treo một chiếc đồng hồ bỏ túi.
"Vì... Công bằng mà chiến."
Đọc xong dòng chữ trên mặt đồng hồ, Trần Vũ quay đầu lại, liếc nhìn bát đũa trên mặt đất, lại nhìn về phía đường chân trời của thành phố gần như vô cùng vô tận, cả người như rơi vào hầm băng.
Hồi lâu.
Trần Vũ hít sâu một hơi, thả sợi dây chuyền xuống, nhìn nó rơi xuống bóng tối thăm uyên.
Sau đó cậu ta co chân lại và nhảy vào trong cuộc chiến.
"Sưu ---- "
Cơn gió mạnh phả thẳng vào mặt cậu.
Thân thể Trần Vũ đang ở giữa không trung liền bị trọng lực của trái đất kéo xuống.
Đong đưa vòng eo, ổn định thăng bằng.
Khi rơi từ tầng 20 xuống tầng 16, cậu đã dứt khoát vung ra một quyền! Đập nát cửa sổ tầng 16. Biến quyền thành chưởng, giữ chặt khung cửa sổ!
"Két két..."
Khung cửa sổ bằng thép ngay lập tức bị gãy một mảng lớn do lực kéo mạnh, tạo ra những âm thanh ma sát rợn người.
Lắc lư một hồi, Trần Vũ mới buông tay, thân hình lại rơi tự do.
Sau khi rơi xuống tầng 11, một cửa sổ khác cũng bị phá để ổn định trạng thái.
Sau đó, cậu lại thả ra, lặp lại kỹ thuật tương tự cho đến khi chân cậu đặt trên bãi cỏ dưới cầu thang.
Ngồi dậy, Trần Vũ chẳng biết tại sao, đột nhiên nghĩ đến hiệu trưởng Nhị Trung trong thành phố Thanh Thành.
Thái độ của kẻ đã đuổi cậu ra khỏi trường lúc đó có lẽ là điều mà những người bình thường đã gặp phải...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận