Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 201: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (2) Chương 201: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Cầm tiền là một mặt.
Cứu Bát Hoang Diêu là một mặt.
Trừ cái đó ra... cậu ta còn muốn dùng Bát Hoang Diêu để làm thí nghiệm...
Dung dịch pha loãng T • D là sản phẩm của dị cảnh.
Được thiết kế đặc biệt cho người nhân tạo Vinh Quang, Liệu nó có thể phù hợp với cơ thể con người trong cao võ thế giới hay không.
Đồng thời, hai ống dược tề chắc chắn sẽ bị nhiễm phóng xạ.
Có thể mất hiệu lực hay không?
Có thể gây đột biến hay không?
Có thể phản tác dụng hay không?
Trần Vũ hoàn toàn không biết.
Một khi đưa cho chị của mình sử dụng, xảy ra vấn đề gì, hắn muốn khóc cũng không kịp.
Cho nên, bán cho gia tộc Bát Hoang là giải pháp tốt nhất, thứ nhất là gia tộc Bát Hoang không thiếu tiền, còn sẽ giúp che giấu bí mật của dung dịch pha loãng T • D và giảm bớt những rắc rối cho cậu ta.
Thứ hai, sau khi gia tộc Bát Hoang mua được, liền sẽ cho Bát Hoang Diêu sử dụng. Cậu ta có thể tận mắt quan sát phản ứng và triệu chứng của đối phương sau khi sử dụng thuốc.
Sau khi xác nhận rằng nó an toàn 100%, lại đưa cho Trần Tư Văn sử dụng...
"Kiếm người tiền, còn muốn âm mưu một đợt..." Sau khi thở dài, Trần Dư duỗi eo: "Cái kia đã từng thiện lương tốt đẹp ta đang ở đâu?"
"Ồ... Mình chưa từng thiện lương qua."
"... Vậy không sao rồi."
...
Đang Nhật.
Mười giờ tối.
Sau khi dùng xong bữa tối với Kỳ tỷ, Trần Vũ quay về phòng.
Mặc áo khoác và đặt mainboard BB trên lưng, cậu nhẹ nhàng mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.
Trong làn gió đêm mát rượi, chỉ thấy những tàn ảnh vụt qua.
Không lâu sau, Trần Vũ liền tới đến nơi----địa chỉ của gia tộc Bát Hoang ở Thanh Thành.
"KÍTTT... ---- "
Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của Trần Vũ, hai cánh cửa từ từ mở ra, để lộ căn nhà bên trong âm u và thâm thúy.
Trần Vũ bĩu môi: "Lòe loẹt..."
Dứt lời, cậu đi vào trong nhà...
Đi vào gia trạch Bát Hoang.
Trần Vũ Trần Vũ cứ thế đi vào, thẳng đến biệt thự chính, đẩy cửa vào.
Trong đại sảnh trống rỗng, chỉ có một người đàn ông mặt không biểu tình đứng ở chính giữa: "Trần tiên sinh, đến rồi."
"Đến rồi. Lẽ ra tôi không nên đến, nhưng tôi vẫn là đến rồi."
"Không, tôi không nói như vậy." Nam nhân lắc đầu.
"Mau dẫn đường đi, không thể nào nói chuyện hài hước với những tử sĩ như ông được."
Được rồi, mời đi theo tôi. Đại trưởng lão đang ở phòng làm việc trên lầu hai." Nói xong, người nọ xoay người dẫn đường.
Trần Vũ đi theo sau đồng thời quan sát trang trí của ngôi nhà.
Dù không tráng lệ, nhưng cũng quý giá và tinh tế.
Với thu nhập của một cục trưởng, ông ta không thể sống trong một trang viên như vậy.
Có vẻ như trong gia tộc Bát Hoang, địa vị của Bát Hoang Chấn tương đối cao.
"Nếu có cơ hội, nhất định phải đến xem trụ sở của Gia tộc Bát Hoang ở Bắc Kinh. . ."
Suy nghĩ mông lung, cậu bước lên tầng hai và đến trước cửa phòng làm việc.
"Chờ một lát."
Người đàn ông bước tới, giơ tay gõ cửa.
"Thùng thùng."
"Trưởng lão, Trần Vũ đến rồi."
"Cho cậu ta vào." Âm thanh của Bát Hoang Chấn truyền ra từ trong phòng.
"Nghe lời này, liền biết là những cán bộ lão làng." Trần Vũ nhếch môi, đẩy cửa gỗ ra, đi vào phòng làm việc.
Liền thấy Bát Hoang Chấn quay lưng về phía cậu ta, lật xem một từng chồng tài liệu.
"Ầm!"
Người phục vụ đóng cửa phòng.
Chỉ còn lại hai người trong căn phòng không nhỏ này.
"Ngồi đi." Bát Hoang Chấn cũng không ngẩng đầu lên: "Chờ tôi xử lý xong vụ án này đã."
"Có thể." Trần Vũ thản nhiên tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, bắt chéo chân: "Có trà sao?"
"Có."
"Không uống, cám ơn."
". . ."
"Có cocacola không?"
"Có."
"Không uống, cám ơn."
". . ." Bát Hoang Chấn quay đầu lại, liếc nhìn Trần Vũ.
"Hi." Trần Vũ cười chào, lại hỏi: "Có loại nước ngọt loại cũ nào không?"
". . . Không có."
"Vậy liền cho tôi cái đó đi."
". . . Cậu đến cùng muốn làm gì."
"Tìm ông để nói chuyện mà thôi, ông chưa xong việc sao?"
Bát Hoang Chấn tiếp tục lật xem tài liệu: "Đừng có xài mấy cái tiểu xảo vớ vẫn này, tính ra oai phủ đầu sao. Bất luận như thế nào, gia tộc Bát Hoang cũng không tiếp nhận công phu sư tử ngoạm của cậu."
"Ông nói cũng có lý. . ." Trần Vũ gật đầu: "Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn uống nước ngọt loại cũ."
". . ." Bát Hoang Chấn trầm giọng nói: "Lai Phúc."
"Vâng, trưởng lão." Cửa phòng mở ra, người đàn ông dẫn đường đi vào.
"Đi mua mấy chai nước ngọt cũ."
"Vâng."
Người đàn ông cúi đầu và rời đi.
Một lúc sau, liền đem tới năm bình nước ngọt.
Hai chai lạnh, hai chai bình thường, một chai đã được làm nóng, hoàn toàn không cho Trần Vũ có cơ hội "Trêu chọc ".
"Cám ơn."
Kỳ thật Trần Vũ cũng không muốn trêu chọc.
Một quản gia, không oán không cừu với ông ta, hắn "Đụng" lão ta làm gì.
Tiếp nhận nước ngọt, mở nắp một chai ướp lạnh, Trần Vũ vừa uống vừa chờ đợi Bát Hoang Chấn làm xong công việc.
Hơn hai mươi phút sau.
Bát Hoang Chấn khép lại văn kiện, dụi dụi mắt kính, đẩy ghế ngồi quay qua, nhìn Trần Vũ: "Công việc của tôi xong rồi. Chúng ta có thể nói chuyện."
"Bắt đầu nói từ chỗ này đây?"

Bình Luận

0 Thảo luận