Mọi người: ". . ."
"Đừng câu nệ, em giới thiệu trước đi." Người phụ trách chiêu sinh chỉ về một cô gái ở bên trái.
"Được." Cô gái hào phóng tiến lên một bước: "Tôi tên là *, Trạng Nguyên thành phố Lâm Điểm. Tôi rất vui khi được làm quen với các bạn, xin chiếu cố nhiều hơn."
Trần Vũ gãi gãi cầm: "Rất xinh đẹp."
Đoạn Dã: "Chính là tên nghe giống như người qua đường."
Trần Vũ: "À, vậy cô ấy gọi là gì?"
Đoạn Dã: "Đã quên."
Nữ hài: ". . ."
"Hai ngươi ngậm miệng!" Người phụ trách lườm hai người một cái, rồi nhìn lại cô gái: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, em. . . Em. . . Ừm. . . Em tên là gì vậy."
Nữ hài: ". . ."
"Đều trách bọn họ, vừa rồi tôi không có chú ý lắng nghe." Người phụ trách cười làm lành.
"Ta gọi *."
"Nhớ, nhớ." Người phụ trách chiêu sinh liên tục gật đầu: "*, em nói thêm mấy câu nữa đi, chẳng hạn như sở thích của em là gì, ước mơ của em là gì, v.v.."
Cô gái gật đầu: "Sở thích của em là, ước mơ là. . . Cảm ơn mọi người."
"Tốt!" Tốt!" Người phụ trách đi đầu vỗ tay: "Nói tốt lắm!"
" Đúng, nói thật tốt." Đoạn Dã cũng ra sức vỗ tay, đồng thời nói vào tai Trần Dư: "Cô ấy nói cái gì?"
Trần Dư tán thưởng, thấp giọng nói: "Không biết à..."
"Vậy thì người tiếp theo." Người phụ trách chỉ vào người thứ hai từ bên trái: "Đến lượt em".
"Tôi tên *, là Trạng Nguyên thành phố *. Sở thích của tôi *. . ."
"Tên mình là **, tôi gọi *, . . ."
"Tôi là *. . ."
Sau một hồi giới thiệu, đến lượt Trần Vũ.
Trần Vũ không muốn nói nhiều, ngắn gọn nói: "Tôi tên là Trần Vũ, Trạng Nguyên Thanh Thành. Sở thích của tôi là những cô gái xinh đẹp và đáng yêu. Ước mơ của tôi là hi vọng một ngày nào đó, tất cả cờ bạc và ma túy sẽ biến mất."
Đoạn Dã xen vào: "Sẽ tốt hơn nếu phần lớn đàn ông cũng biến mất theo."
Trần Dư lập tức vỗ tay với Đoạn Dã: "Huynh đệ, hiểu ta."
Đám người: ". . ."
"Được rồi được rồi." Người phụ trách thở dài, chỉ vào Đoạn Dã: "Cuối cùng là cậu."
"Được rồi." Đoạn Dã đứng lên, mặt mỉm cười: "Chào mọi người. Tôi tên Đoạn Dã, Trạng Nguyên Hạc Thành. . ."
"Là Trạng Nguyên thành phố Hi Châu!" Người phụ trách uốn nắn.
"Hạc Thành."
"Hi Châu!"
"Hạc Thành."
"Hi. . . Được thôi. Hạc Thành."
" Đúng, Hạc Thành." Đoạn Dã gật đầu: "Sở thích của tôi là những quý ông đẹp trai và cường tráng. . ."
". . . ?" Trần Vũ bỗng nhiên cảm giác dưới hông mát lạnh.
"Ước mơ của tôi. . ." Giọng điệu của Đoạn Dã chậm rãi trầm xuống, trên khuôn mặt tươi cười tràn ra một chút lạnh lùng: "Tìm ra nguyên nhân thay đổi của thú triều."
"Báo thù cho những người đã chết ..."
Đêm.
Một vùng hoang nguyên vô danh.
Đoàn xe của Trung Thông chuyển phát nhanh đã dừng lại.
Xe tải, xe địa hình bao bọc tầng bên ngoài, tầng ở giữa là vành đai cách ly, tầng trong cùng là hai chiếc xe khách A, B.
Đèn xe và lửa trại đều bị dập tắt, mỗi một võ giả đều cố gắng không phát ra bất kỳ nguồn sáng nào.
Trong đêm tối, thứ nhạy cảm nhất của dị thú chính là ánh sáng.
Doanh trại vô cùng im lặng.
Chỉ có tiếng súng bắn tỉa thỉnh thoảng cắt ngang bầu trời đêm với một chút ánh sáng . . .
Xe khách nhóm A, bên trong khoang hành khách.
Đèn đuốc sáng trưng.
Các ô cửa sổ đã được chắn bằng những tấm thép dày nên không cần lo ánh sáng bị lọt đi ra ngoài, cho nên mỗi ngọn đèn đều thắp sáng.
Trần Vũ và Đoạn Dã trốn ở góc khuất, xì xào bàn tán, nói tới hứng khởi, sẽ còn bộc phát ra những tiếng cười hèn mọn.
Từ hôm nay trở đi, Trần Vũ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là "Gặp nhau quá muộn màng".
Cậu ta và tên Đoạn Dã này quả thực giống như lang và bái*, rắn và chuột, cáo và chó, Hách Kiến và lão thái thái. . . Mạch tư duy của cả hai thường xuyên rất hợp nhau.
(狈 = Bái : là là một con chó có hai chân trước rất ngắn, là một loại động vật trong truyền thuyết Trung Quốc, vì hai chân trước rất ngắn nên khi đi lại phải trèo lên mình sói.)
Càng nói chuyện thì càng ăn ý, càng ăn ý thì càng nói chuyện.
Không có chút buồn ngủ nào cả.
Mà bởi vì thời gian đã gần sáng, cái khác hành khách đều đã đi ngủ.
Để không làm phiền người khác, Trần Vũ và Đoạn Dã cũng tự giác hạ giọng và giao tiếp càng "im lặng" càng tốt.
"Phần phật."
Không biết qua bao lâu, một nữ Trạng Nguyên đang ngủ say đột nhiên vén chăn bông, đứng lên, nhìn về phía Trần Vũ hai người.
"Hử." Trần Vũ chớp chớp mắt, "Làm phiền đến cô sao?"
"Không có." Cô gái lắc đầu, mơ mơ màng màng đi ra cửa: "Tôi đi vệ sinh."
"Đi toilet hả, vậy mà dọa cho chúng tôi một hồi." Đoạn Dã khoát khoát tay: "Vũ ca, chúng ta tiếp tục trò chuyện, nói đến đoạn nào rồi nhỉ?"
"Nói tới văn hóa bàn rượu."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng là một tay khá giỏi về rượu." Đoạn Dã vỗ ngực một cái: "Uống rượu đế tôi có thể uống một bình! Còn phải có thêm rượu vang đỏ, uống từng cái một, càng uống thì càng đau đầu, rất đã ghiền."
"Ghê gớm a ghê gớm."
"Vậy cậu uống rượu đế rồi sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận