Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 293: Nằm ngửa (1) Chương 293: Nằm ngửa (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Đi ra ngoài hơn mười mét thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu có chút thê lương của Trần mẫu: "Tiểu Vũ..."
"..."
Tiếng hô như xen lần tình cảm gia đình sâu sắc, làm cho Trần Vũ không khỏi lộ ra nụ cười, chậm rãi quay người, cậu ta khẽ nghẹn ngào: "Mẹ..."
Trần mẫu run giọng hô to: "Tiểu Vũ."
"Mẹ, mẹ nói đi."
"Tiểu Vũ..."
"Dạ."
"... Bệnh trĩ cũng không phải là chuyện nhỏ a! Sớm chữa trị đi!"
Người đi bộ hai bên đường quay đầu nhìn sang đây.
Nụ cười trên mặt Trần Vũ lập tức cứng lại.
...
Sau khi vượt qua kiểm tra an ninh và xuất trình vé, Trần Vũ bước vào khoang xe.
"Đông."
Đặt cuốn sách cơ bản về võ pháp dày cộp lên bàn, Trần Vũ liếc nhìn con số tương ứng trên vé và rất hài lòng.
Rốt cuộc lại có thể dựa vào cửa sổ.
Đợi một lúc, tàu khởi động, điện thoại di động của Trần Vũ cũng rung lên.
Lấy ra xem xét, thấy rằng đó là tin nhắn của Trương Thiết trong group WeChat..
[ Trương Thiết: Trần Vũ có ở đó không? Đến ký túc xá tầng bốn, Trình lão muốn tìm cậu tra hỏi. ]
Trần Vũ nhíu mày, hai tay đánh chữ.
[ Trần Vũ: Trình lão là ai ? ]
[ Trương Thiết: Cậu đừng có quan tâm đó là ai, tóm lại là giáo viên của cậu, mau tới đây. ]
[ Trần Vũ: Không tới được. ]
[ Trương Thiết: Cậu có ý gì? ]
Ngẩng đầu, nhìn cảnh sắc đang lao nhanh qua bên ngoài cửa sổ, Trần Vũ đắc ý.
[ Trần Vũ: Em đi thành phố Đường rồi. ]
[ Trương Thiết: Thành phố Đường? ! Cậu đến đó làm gì? ]
[ Đoạn Dã: Oa Vũ ca, cậu nói muốn đi đâu đó, thì ra là muốn đến thành phố Đường hả? ! ]
Trần Vũ chụp một bức ảnh bên ngoài cửa sổ bằng điện thoại di động của mình và gửi cho nhóm.
[ Trần Vũ: Đúng vậy, xem đi, sắp đến rồi. ]
[ Trương Thiết: Trần Vũ! Cậu đi thành phố Đường làm gì? Tự ý rời đội! Vấn đề rất nghiêm trọng đó, biết không? ! ]
[ Đoạn Dã: Vậy mà còn phải hỏi sao? Chắc chắn là cậu ta đi phố đèn đỏ rồi, Thiết ca, chúng ta đuổi theo bắt cậu ta trở lại đi! ]
[ Thành viên "Đoạn Dã" đã bị quản lý nhóm "Trương Thiết" cấm phát biểu trong 24 giờ ]
[ Trương Thiết: Trần Vũ cậu càng ngày càng quá phận! đến thành phố bên ngoài chuyện lớn như vậy, cậu cũng không nói cho tôi một tiếng? ]
[ Trần Vũ: Nói cho anh biết thì anh còn để em đi sao? ]
[ Trương Thiết: Không cho. ]
[ Trần Vũ: Anh xem đó, việc này đâu trách em được. ]
[ Trương Thiết: Tôi không nói lần thứ hai đâu, quay về đi! ]
[ Quản lý nhóm "Trương Thiết" đã bị chủ nhóm "Trần Vũ" cấm ngôn 24 giờ ]
[ Trần Vũ: Vậy thì anh đừng nói nữa. ]
[ Bát Hoang Diêu: ... ]
Cất điện thoại, lựa chọn tắt máy, Trần Vũ đắc ý tựa lưng vào ghế.
Trở về?
Làm sao có thể.
Chờ đến khi lớp hai xài hết 100 học phần này, còn phải đi "Lấy tiền", còn phải bắt đầu "Làm nhiệm vụ", còn phải tham gia cái gì "Giải đấu các trường đại học trên thế giới", mình đâu còn cơ hội nào để đi thu hoạch trong dị cảnh đảo Bồ Đề của thành phố Đường nữa?
"Nice..."
Nhắm mắt lại, Trần Vũ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lập kế hoạch cho các bước tiếp theo trong đầu của mình...
Phong cảnh bên ngoài vẫn đang trôi qua nhanh chóng.
Sau sáu tiếng rưỡi.
Chuyến tàu cao tốc từ từ dừng lại.
Trần Vũ mở mắt, cầm sách đứng lên.
Sau khi xuống xe, cậu bật điện thoại lên, âm thanh nhắc nhở báo có cuộc gọi nhỡ vang lên nhanh chóng.
Nhấp vào WeChat, Trần Vũ bắt đầu "lai sờ trim" trong group.
"Xem nè?"
Trần Vũ vừa đi, vừa quay chụp xung quanh: "Tôi đã đến trạm rồi, không quay về được đâu. Nhanh nhất cũng phải đến ngày mai. Hừ hừ hừ."
[ Bát Hoang Diêu: Vũ ca, cậu mau quay về đi, Thiết ca thật sự rất tức giận đấy. ]
" Vậy thì để cho anh ta tức thêm một thời gian nữa đi, không về được thì làm sao giờ. Ui, đừng nói, thời thế phát triển nhanh như vậy, người ở thành phố Đường thật là ghê gớm! Chỉ trong vài ngày mà nhà ga đã thay đổi quá nhiều ... Cái đ-t con mẹ lố trạm mất mẹ rồi..."
Khi trời bắt đầu tối, cuối cùng thì Trần Vũ cũng trở về thành phố Đường.
Bước ra khỏi nhà ga, cầm di động nhìn thời gian.
Tối, bảy giờ ba mươi bốn phút.
"Không biết còn vào được hay không đây..."
Tùy tiện tìm một trạm gởi đồ, cất kỹ cuốn « từ nhập môn đến nhập thổ », Trần Vũ thậm chí không bắt taxi, chạy một mạch ra khỏi thành phố, đến dị cảnh đảo Bồ Đề.
Với thể lực vô hạn, cuối cùng cậu cũng chạy đến quảng trường dị cảnh trước tám giờ tối.
Lúc này, trong cánh cổng rộng rãi, chỉ thấy từng đoàn người đi ra, nhưng không có người tiến vào.
Ngay cả nhân viên bán vé cũng bắt đầu kiểm tra lại giấy tờ, chuẩn bị tan ca.
"Ngừng!"
Trần Vũ nhảy đến quầy vé ném ra 2200 tệ: "Người đẹp, mua vé."
Nghe vậy, cô nhân viên kinh ngạc nhìn lên: "Anh muốn làm gì?"
"Mua vé, vào trong." Trần Vũ nhắc lại, chỉ vào bên trong.
"Cái này. . . Bây giờ đang là buổi tối, anh vào đó làm gì?"
"Nếu là ban ngày thì tôi cũng chả thèm đến, nhanh lên, lát 8h đóng cửa rồi, còn năm phút nữa thôi, bán vé bán vé."
"Đã tối như vậy rồi, bên trong dị cảnh rất nguy hiểm. Tôi đề nghị anh..."

Bình Luận

0 Thảo luận