"Thiết ca." Trần Vũ nghiêm: " Anh hôm nay thật cmn đẹp trai!"
"Trần Vũ." Trương Thiết nén giận: "Cậu thật quá đáng."
" Đúng vậy, tôi đã có nhận thức sâu sắc về điều này." Trần Vũ thở dài: "Thiết ca, nếu muốn anh có thể đánh em một trận."
Nghe vậy, Trương Thiết lập tức giơ tay lên định tát sml nó.
Trần Vũ: "Nhưng em biết, anh sẽ không nỡ đánh em đâu."
"..." Trương Thiết chậm rãi thu hồi bàn tay.
Trần Vũ: "Nếu không thì anh mắng em vài câu đi."
Trương Thiết: "Cậu..."
Trần Vũ: "Nhưng em biết, anh cũng sẽ không nỡ mắng em đâu."
Trương Thiết: "..."
Bát Hoang Diêu nhịn không được che mặt lại: "Lặp lại trò cũ rồi"
"?" Trần Vũ lập tức nhìn về phía Bát Hoang Diêu, với một dấu hỏi mặt mèo.
"Trần Vũ đừng nhìn cô ta nữa, nhìn tôi nè." Trương Thiết khuôn mặt nghiêm túc.
"Vâng vâng."
"Bởi vì cậu rời khỏi đội mà không được phép, bỏ qua mệnh lệnh khẩn cấp của nhân viên an ninh, và thành tích tồi tệ gần đây, trường học quyết định xử phạt cậu một lần. Công thêm trừ mười điểm học phần."
"Nếu bị phạt nhiều lần thì sẽ như thế nào?" Trần Vũ hỏi.
"Nghiêm trọng thì sẽ cậu sẽ không thể sử dụng một số cơ sở vật chất trong khuôn viên trường. Nghiêm trọng hơn nữa thì cậu sẽ bị đuổi học." Trương Thiết nắm chặt tay: "Đại học, mặc dù tự do. Nhưng cũng không phải là muốn làm gì thì làm. Là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, ít nhất, cậu cũng phải làm được điều mà một sinh viên nên làm đã."
Trần Vũ nghiêm túc gật đầu: "Lần sau nhất định."
"Hi vọng như thế." Nhìn Trần Vũ thật sâu, Trương Thiết nhìn lại xung quanh: "Đều chuẩn bị một chút, bắt đầu đi."
"Bắt đầu?" Trần Vũ hiếu kì: "Bắt đầu cái gì?"
Đoạn Dã không biết từ chỗ nào biến ra một cái cuốc, khiêng trên vai: "Đường sắt chưa mở, công ty chuyển phát nhanh đã dừng hoạt động. Chúng ta chỉ có thể ngồi máy bay cứu hộ của trường để quay về thôi. Nhưng hiện tại chiếc máy bay vẫn đang trong quá trình viện trợ. "
"Cho nên cũng cần phải tham gia cứu hộ." Bát Hoang Diêu nói tiếp: "Bởi vì khi chạy đến thành phố Đường, Thiết ca đã báo thân phận của chúng tôi là tình nguyện viên của đội cứu trợ thảm họa."
"Ồ." Trần Vũ sửng sốt, sau đó xắn tay áo: "Vậy thêm tôi vào nữa."
"Đi theo tôi, tập hợp với trường học." Trương Thiết thở dài một hơi, không nhìn Trần Vũ, xoay người dẫn đường.
Đợi Trương Thiết đi xa, Đoạn Dã lập tức đến bên cạnh Trần Vũ, hấp tấp nói: "Vũ ca, Sao vậy? Mấy cô em ở Phố Đèn Đỏ có nhiệt tình không?"
Nghe thấy chủ đề này, Bát Hoang Diêu vốn là có ý đến gần thì quyết định chuyển hướng, tránh xa.
"Đi phố đèn đỏ làm gì. Tối hôm qua tôi đi dị cảnh."
"Mang theo cô em ở phố đèn đỏ đường đi dị cảnh hả?" Đoạn Dã kinh ngạc: "Thật biết chơi?"
"Đừng có nói mấy chuyện tào lao nữa, hỏi cậu một chuyện nghiêm túc nè."
"Các loại tư thế hả?"
"... Không dâm thì cậu sẽ chết hay sao?"
"Vậy thì còn sống có ích lợi gì... Được rồi, bình tĩnh, đừng rút kiếm, chúng ta vui vẻ nói chuyện."
Quan sát chung quanh, Trần Vũ thấp giọng hỏi: "Cậu có nghe nói đến oán linh ở dị cảnh đảo Bồ Đề chưa?"
"Nghe rồi, đó là một loại linh hồn có thể xâm nhập vào cơ thể con người và tấn công tư duy tinh thần."
"Vậy thì cậu có biết cách nào ... có thể hút loại linh hồn này ra không?"
"Biết chứ! Chuyện này cũng khá là phức tạp đấy?"
Nghe vậy, Trần Vũ cuồng hỉ...
"Nói nhanh đi, biện pháp gì vậy!" Trần Vũ vội vàng hỏi.
"Chỉ cần tiến vào Bồ Đề Đảo, những linh thể kia không phải tự động đi ra sao."
Trần Vũ: "..."
Đoạn Dã hồ nghi: "Không phải là cậu vừa mới đi dị cảnh đảo Bồ Đề sao? Làm sao ngay cả chuyện này cũng không biết?"
"Cậu đang nói nhảm với tôi đó sao?"
"Vậy thì cậu cũng đang nghe đấy thôi."
"Sặc!" Trần Vũ trực tiếp rút ra trường kiếm.
"Con mẹ nó..." Đoạn Dã liên tiếp lùi về phía sau: "Có chuyện gì thì từ từ nói, làm sao lại động tay động chân thế này? Cậu đang xin hỏi chuyện tôi đó, còn phách lối như vậy."
"Nếu cậu trả lời cho đàng hoàng thì tôi còn có thể 'Đụng' cậu được sao?"
"Vậy thì cậu phải xem lại cách hỏi của mình đi, không phải là đang hỏi mấy câu xàm xí đú sao, tôi nghe cũng chả hiểu gì..."
"OK, tôi sẽ cố gắng hỏi một cách chi tiết nhất có thể." Trần Vũ cầm kiếm kề vào cổ Đoạn Dã: "Làm sao mới hút được."
"Dùng Tụ Linh Châu." Đoạn Dã trả lời nhanh chóng.
"Lần này làm sao nghe hiểu được vậy?"
"Bởi vì lần này cậu mô tả rất chi tiết, dùng từ chính xác, nghe xong liền hiểu."
"Vậy thì sau này tôi sẽ ăn nói giống vậy."
"Không có vấn đề." Đoạn Dã duỗi ra hai ngón tay, cẩn thận dời kiếm sang một bên: "Cậu cất vũ khí đi, khi tiếp xúc với không khí sẽ rất dễ bị rỉ sét."
Cắm thanh trường kiếm vào, Trần Vũ tiếp tục hỏi: "Tụ Linh Châu là gì?"
"Cậu chưa từng nghe qua sao?"
"Chưa từng."
"Tôi chắc chắn. Cậu chắc chắn một học sinh kém khi học cấp 2."
Nói xong, Đoạn Dã mở ba lô lấy ra một quả bóng màu đen có kích thước bằng quả bóng bàn và đưa cho Trần Vũ xem: "Cái này được gọi Tụ Linh Châu. Nó được các chuyên ngàng võ pháp sử dụng để rèn luyện tinh phách."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận