Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 261: Cặn bã nam . Trần Vũ (2) Chương 261: Cặn bã nam . Trần Vũ (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
[ tinh thần +23 ]
[ tinh thần + 16 ]
[ tinh thần +5 ]
[ tinh thần +1 ]
[ ... ]
Nhìn xem oán linh thần sắc đắc ý hút từng ngụm từng ngụm xong rồi treo cmn luôn, Trần Vũ không khỏi thở dài.
Trong khoảnh khắc tiếp theo bỗng thấy hoa mắt.
Cậu ta đã thoát ra khỏi không gian ý thức.
Mở mắt ra liền thấy nhóm của Đại Hải đang tuyệt vọng nhìn mình.
Người phụ nữ bị cậu đẩy ra càng là khóc như đái vậy, trang điểm đều nhòe...
"Thiểm. . . Thiểm Điện Cầu?"
Nhìn thấy Trần Vũ mở mắt, Đại Hải chấn động, kinh hãi túm lấy vai Trần Vũ: "Cậu. . . Cậu không sao chứ? !"
Trần Vũ: "Hừm, không sao."
"Cậu. . . Cậu không có ép oán linh đi ra hả? Sao. . . Sao lại thế..."
"Thiểm Điện Cầu! !" Người phụ nữ nhào tới trước như một con lợn, làm cho Trần Vũ té nhào, gắt gao ôm chặt lấy: "Cậu không chết! Ô ô... Thiểm Điện Cầu cậu không chết à..."
"Cái này. . . Kỳ tích à?" Tên mập ngốc trệ.
"Không thể tưởng tượng nổi..." Thằng gầy ngạc nhiên.
"Huynh đệ." Đại Hải ngồi xổm xuống, nắm lấy Trần Vũ còn đang giãy dụa:: "Đừng nói gì nữa, sau này cậu chính là huynh đệ của tôi. Đây là lần đầu tiên mà tôi gặp một người bạn nhân nghĩa sau nhiều năm như vậy."
[ nhận cảm kích: Mị lực:3 ]
"Anh xem tôi là huynh đệ thì cũng nhanh đưa... Kéo cô ta ra khỏi người tôi đi..."
"Không!" Người phụ nữ ôm chặt Trần Vũ bật khóc: "Thằng nào cũng đừng có động vào tôi! Thiểm Điện Cầu, anh chính là một thằng đàn ông! Từ nay về sau, em sẽ không lấy chồng nếu như người đó không phải là anh."
Béo nam: "Cô đã kết hôn rồi..."
"Vậy sao..." Tiếng khóc của người phụ nữ dừng lại nửa giây: "Vậy tôi lấy thân báo đáp cũng được."
[ bị thương: Tinh thần +8 ]
Trần Vũ: "..."
...
Màn đêm buông xuống.
Võ giả từ trong dị cảnh chen chúc mà ra.
Khi trời tối, oán linh trong suốt sẽ càng khó phát hiện hơn. Trừ khi kẻ tài cao gan cũng lớn, nếu không sẽ không có người qua đêm ở trong dị cảnh đảo Bồ Đề.
Trong phòng cách ly.
Đại Hải giao ra hơn chục cái sừng dài hình xoắn ốc, lấy được mấy xấp tiền, sờ lên vết máu trên người, trực tiếp chia một nửa cho Trần Vũ: "Huynh đệ, cầm lấy."
"Đưa nhiều rồi."
" Hôm nay cậu đã cứu mạng bà già kia, đưa hết cho cậu đều được."
"Cũng đúng" Trần Vũ gật đầu: "Vậy anh đưa hết cho tôi đi."
Đám người: "..."
"Chuyện này thì có là gì." Đại Hải nở nụ cười, đặt hết tiền vào trong ngực Trần Vũ: "Tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu duy nhất một người anh em mà thôi."
"Tôi chỉ đùa chút thôi." Sau khi chia đôi tiền mặt và trả lại, Trần Vũ lắc lắc sấp tiền mặt: "Chỗ này ít nhất là hai vạn tệ, tôi nhận rồi."
"Ngày mai cậu phải đi rồi sao."
"Đúng."
"Vậy thì tối nay chúng ta nhất định phải ăn chực một bữa." Đại Hải thu hồi cưa điện: "Tôi mời khách, đồ nướng! Uống rượu! Không say không về!"
"Đồng ý." Tên mập nhấc tay.
"+1." Thằng gầy nhấc tay.
Trần Vũ gãi gãi tai: "Quá muộn rồi?"
"Không muộn." Người phụ nữ thái độ kiên định: "Cậu đã cứu mạng tôi, ít nhất hãy để tôi mời cậu một chai rượu. Đi! Đại Hải anh lái xe tới đây đi."
"Được."
Thấy mọi người thịnh tình không thể chối từ, Trần Vũ cũng không làm mọi người mất hứng liền gật đầu đồng ý,
Hơn nửa canh giờ.
Mọi người đi đến con phố ăn vặt nổi tiếng trước ga xe lửa của thành phố Đường, tìm một quán thịt nướng bình dân, lần lượt ngồi xuống..
"Ông chủ, lên trước cho chúng tôi một trăm xiêng thịt dê nướng, mười cái thận bò, hải sản, trái cây gì đó đều lên mấy phần."
"Được rồi! Các vị đại nhân chờ một lát."
Kéo một kết bia qua, Đại Hải thuần thục mở mười chai và đặt chúng lên bàn. Sau đó anh ta cầm một chai lên nhìn Trần Vũ: "Người anh em, chúng ta đang ở quán ven đường, đừng nói cái gì văn hóa rượu. Tôi mời cậu chai đầu tiên."
Dứt lời, anh ta liền ngửa đầu, "Tấn tấn tấn " uống một hơi cạn sạch.
"Ầm!"
Đặt chai rượu rỗng xuống bàn, Đại Hải ôm quyền với Trần Vũ, thuận tiện ợ rượu: "Nấc ~ "
"Đến tôi." Tên béo cũng cầm lấy một chai: "Người anh em, cả đời * tôi rất ít bội phục ai, cậu là người đầu tiên đó. Tôi uống."
"Tấn tấn tấn tấn..."
Thằng gầy đưa tay nâng chai rượu: "Ăn ngay nói thật, cho dù là tôi ở trong hoàn cảnh đó thì cũng không nhất định sẽ cứu cô ta. Cậu là một thằng đàn ông chính hiệu."
Phụ nữ đồng ý: "Chính hiệu."
"Uống đi!"
"Tấn tấn..."
Cuối cùng, đến lượt người phụ nữ.
Cô ta trực tiếp cầm lên hai chai: "Thiểm Điện Cầu, chai thứ nhất, tôi cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi. Con oán linh kia lại lao từ không trung xuống, quá hiếm thấy. Mặc dù không có cậu, có lẽ tôi cũng có thể thoát được, nhưng cũng có thể ngủm luôn ở đó."
Dứt lời, người phụ nữ từ tốn uống cạn chai bia, đặt chai xuống và nâng chai thứ hai lên: " Chai thứ hai này, tôi kính cậu. Tôi biết mình không có khuôn mặt đẹp, ăn nói thô lỗ, dáng người cũng không tốt. Nhưng cũng bởi vì như thế, cậu cũng sẵn sàng cứu tôi, càng thể hiện được nhân phẩm của cậu. Uống nào!"

Bình Luận

0 Thảo luận