Sau khi lên taxi, cậu không vội vã đến ga xe lửa ngay mà trở về nhà mới của mình.
Tiến vào chung cư, lên lầu.
lấy chìa khóa ra mở cửa, chỉ thấy Trần mẫu đang nằm ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách.
"Ngô."
Nghe thấy tiếng động, Trần mẫu dụi mắt ngồi dậy, thấy đó là Trần Vũ, bà lập tức tỉnh táo: "Tiểu Vũ?"
"Dạ, mẹ cứ ngủ tiếp đi."
"Mẹ ngủ rất lâu rồi." Trần mẫu vội vàng đi tới, cầm lấy quyển sách trong tay Trần Vũ: "Ui, nặng như vậy sao?"
"Mẹ cứ để dưới đất là được, chút nữa con phải cầm đi nữa."
"Sao con lại về vậy? Trường học cho nghỉ rồi sao?"
"Chưa tới ngày nghỉ đâu, con chỉ tranh thủ lúc rảnh về nhà xem một chút thôi." Cởi khẩu trang ra, Trần Vũ duỗi vươn cổ nhìn về phía phòng ngủ thứ hai: "Chị con đâu ạ?"
"Chị con xuống siêu thị dưới lầu giật đồ rồi."
Trần Vũ: "? ?"
Mới vừa mới khôi phục khí kình không bao lâu, con mắm kia bắt đầu đi làm cướp rồi hả?
"Quả. . . Quả nhiên là chị gái mình."
Trần Vũ giơ ngón tay cái lên: "Tuy mẹ không phải võ giả, nhưng con gái của mẹ đi ăn cướp mà mẹ có thể bình tĩnh quá đó."
"Ăn cướp?" Trần mẫu sững sờ: "Ăn cái gì cướp, mẹ nó là chị con xuống siêu thị bên dưới để giật đồ."
"Đó không phải là ăn cướp sao?"
"... Siêu thị, khai trương, nạp 1000 nguyên tùy tiện giật một phút."
"Ồ!" Trần Vũ giật mình: "Hoạt động của siêu thị à."
"Con nghĩ gì đó. Ừ... Còn nữa, vừa rồi con nói võ giả gì vậy?"
"Không có gì." Trần Vũ lại đeo khẩu trang lên, quay người đẩy cửa ra: "Con đi kiếm chị, lát nữa con về."
"Vậy thì con cũng phải để kiếm xuống đi chứ, không vướng víu sao..."
"Không sao ạ."
Sau khi đi thang máy xuống lầu, Trần Vũ hỏi thăm mấy lần liền tìm được siêu thị vừa mới mở cửa.
Chỉ thấy bên ngoài siêu thị có tiếng chiêng và tiếng trống, tiếng pháo nổ vang lên, cơ đỏ bay phấp phới, người đông nghìn nghịt.
Không nói đến cư dân, ngay cả đội tin tức của đài truyền hình cũng tới, hiện trường vô cùng náo nhiệt.
"Sưu."
Sau một cú lộn nhào, Trần Vũ đã nhảy lên đỉnh đèn đường và quan sát phía dưới.
Rất nhanh, sđôi mắt sắc bén của cậu đã tìm thấy Trần Tư Văn trong đám đông.
"Sưu!"
Lộn nhào một lần nữa, Trần Vũ linh hoạt lách qua đám đông, đi đến sau lưng Trần Tư Văn, rồi trực tiếp ôm lấy đối phương.
"Ha ha, đoán xem tôi là... Ngô."
"Đông!"
Trần Vũ còn chưa kịp nói xong đã ngồi xổm xuống ôm bụng.
[ bị thương: Khí huyết +877 ]
Trần Tư Văn thu chân lại cười lạnh quay người, phát hiện là Trần Vũ, lập tức sững sờ: "Hả?"
Trần Vũ: "..."
Trần Tư Văn: "Sao em lại ở đây? Chị còn tưởng rằng là lưu manh nữa."
"Liền xem như lưu manh... Cũng không cần ra tay nặng như vậy chứ..."
"Tiểu Vũ em không sao chứ." Vội vàng kéo Trần Vũ lên, Trần Tư Văn ân cần quan tâm: "Sao em lại chạy tới ôm chị làm gì? Nhiều người như vậy, chị nhất định phải phản kích thôi. Có cần đi bệnh viện khám không?"
"Cần..."
"Vậy em tự mình đi đi, chị còn phải chờ để tranh mua đồ nữa."
Trần Vũ: "..."
[ bị thương: Tinh thần +5 ]
"Siêu thị này còn có khu y tế nữa. Lát chị sẽ mua dùm em một số bông băng thuốc đỏ, đường glucose, ván quan tài, v.v."
[ bị thương: Tinh thần +4 ]
"Chị." Trần Vũ mở miệng: "Nếu em tiếp tục ở bên chị ba năm nữa thì em có thể trở thành Đại pháp sư."
"Còn có thể phàn nàn, chắc là không sao rồi." Lấy khẩu trang của Trần Vũ xuống, Trần Tư Văn khẽ cau mày: "Giờ này không phải là em đang đi học sao? Được nghỉ rồi hả?"
"Chỉ là nhớ chị, quay về thăm chị một chút."
"Đầu thất hả." (Sau khi chết được bảy ngày thì người chết sẽ được lên trần gian để thăm gia đình, bên Việt Nam mình hình như gọi là "mở cửa mã" thì phải")
Trần Vũ: "..."
[ bị thương: Tinh thần +11 ]
"Sớm không tới muộn không tới, bây giờ chị đang bận." Trần Tư Văn kiễng chân nhìn vào đám đông: "Sắp mở cửa tranh đoạt rồi, chị đã nạp 1000 khối tiền vào."
"Đây là hoạt động gì."
"Siêu thị Nhạc Cấu mở thêm một chi nhánh ở Kinh Thành, nạp vào thẻ khách hàng 1000 tệ thì có thể tham gia "giựt đồ". Hàng hóa ở hiện trường tùy tiện giựt, nhưng chỉ hạn trong một phút." Trần Tư Văn giải thích.
Trần Vũ nghiêng đầu: "Nếu như cướp không đủ một ngàn tệ thì không phải là sẽ bị lỗ sao?"
"Không có. Số dư trong thẻ trả trước sẽ không thay đổi, đoạt hàng chỉ là một hoạt động ngoài định mức mà thôi, đoạt bao nhiêu kiếm bấy nhiêu."
"Cái này ngon à!" Trần Vũ hiểu ý: "Em cũng muốn chơi."
Nghe vậy, Trần Tư Văn hơi nhướng mày: "Vậy thì tốt, nhanh đi nạp 1000, chị em ta cùng nhau đoạt."
"Không có vấn đề."
Trần Vũ gật đầu ra khỏi đám người, đi một vòng lớn, đến quầy thanh toán ở lối vào bên hông siêu thị: "Tôi muốn nạp một ngàn tệ."
"Được. Anh thanh toán online thì quét thẻ bên này."
"Hừm, đã quét rồi."
"Đây là thẻ mua sắm, anh cất đi. Hoạt động sắp bắt đầu rồi, anh phải nhanh một chút."
"OK."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận