Chân Thông Minh sững sờ: "Lực . . . Lực lượng gì?"
Trần Vũ nhìn thật kỹ quyển sách trên tay: "Đó. . . Chính là tình yêu."
"Giáo sư Chân, nếu không còn việc gì nữa thì em xin phép về trước."
"Nhân sinh khó được một tri kỷ! Ngươi ta đêm nay ngủ cùng giường, há không vui ư?"
"Không được, lần đầu tiên của tôi phải giữ đến khi kết hôn mới có thể sử dụng."
"..."
"Tóm lại, Giáo sư Chân, em về trước. Khi nào mà ngài sáng tác thành công môn võ kỹ mới, tiểu sinh ắt tới chúc mừng..."
Buổi chiều, hai giờ đúng.
Để lại thông tin liên lạc với Chân Thông Minh, Trần Vũ cáo từ rời đi, bước chân vội vàng.
"Danh sách nhiệm vụ" hiện giờ của cậu ta có hơi nhiều.
Ngoài việc mua nhà ở thủ đô, cậu ta còn phải quan sát thể trạng của Bát Hoang Diêu.
Bây giờ lại càng cần phải dành thời gian tìm hiểu hai cuốn "Quán Đỉnh Thông Thấu" và "Tự Diệt Bất Động Bạo Thể" của giáo sư Chân.
Sau khi rời khỏi Đại học Thanh Hoa, Trần Vũ lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, do dự một lúc liền cầm hai cuốn "bí kíp" bước vào cổng trường Đại học Bắc Kinh.
Đi tới ký túc xá, trực tiếp lấy ra thẻ căn cước và giấy báo nhập học: "Cô ơi, bây giờ làm thủ tục nhập trường có được không?"
Người phụ nữ ngồi sau quầy cầm lấy chứng minh thư, vừa dùng máy tính kiểm tra, vừa tò mò hỏi: "Còn chưa tới tháng 8 mà. Đến sớm vậy?"
"À, ở nhà chán lắm. Con muốn được trải nghiệm trước cuộc sống đại học xem nó như thế nào."
"Đến càng sớm càng tốt. Có thể được phân một ký túc xá tốt. " Vừa nói, cô ta vừa nhập số ID của mình và nhấn Enter.
Nhưng mà trang hiện lên trên màn hình khiến cô ta ngạc nhiên: "Em là Trạng Nguyên hả?"
"Vâng."
"Trạng Nguyên không phải đều đang ở La Lạp sơn đặc huấn sao?"
"À, em bỏ lỡ buổi đặc huấn rồi, vì em bị lỡ chuyến tàu."
"Trần Vũ, Trạng Nguyên thành phố Thanh Thành tỉnh Tây Sơn..." Người phụ nữ cẩn thận quan sát thông tin của Trần Vũ, vỗ đầu một cái: "Ôi chao! Cậu chính là cái thằng ngốc kia..."
Trần Vũ: "?"
Người phụ nữ nuốt nước bọt, và sau đó nói: "Là Trạng Nguyên mà cái thằng ngốc người phụ trách kia đã để lạc mất hả."
Trần Vũ: "... Cô đừng có ngắt câu một cách ngẫu nhiên như vậy..."
"Ha ha, tới đây đi chàng thanh niên." Người phụ nữ nhoài người ra, nhìn hai bên rồi móc ngón tay về phía Trần Vũ.
"Hả? Cô muốn hôn em hả?"
"Hôn cái rắm! Cô có chút chuyện muốn hỏi cậu." Cô ta hạ giọng: "Nghe nói đợt này quán quân tỉnh Tây Sơn các cậu ... bị bắt cóc hả?"
"Vâng."
"Nếu như không phải là trường học tạo áp lực thì bây giờ tin tức này đã nằm ở trang đầu của các tờ báo rồi!" Nàng hưng phấn xoa xoa tay: "Cậu là người trong cuộc, có thể kể cho tôi nghe một chút được không?"
"Không được."
"Không được thì tôi sẽ không ghi danh cho cậu vào trường."
"Vậy em liền tố cáo cô."
"Muốn tố cáo được tôi thì ít nhất cũng phải mất hai ngày. Hai ngày này cậu liền thành người vô gia cư đó."
Trần Vũ: "..."
"Nói mau, cậu cũng sẽ không mất miếng thịt nào mà."
"... Cô thật sự muốn nghe sao?" Vẻ mặt của Trần Vũ đột nhiên ảm đạm xuống, cậu ghé vào tai người phụ nữ: "Chuyện này không đơn giản như là bề ngoài của nó đâu, nếu như cô hiểu rõ tình hình, hậu quả... Tự phụ."
"Chuyện này. . . Đáng sợ như vậy sao?" Người phụ nữ tái mặt.
"Còn đáng sợ hơn những gì cô tưởng tượng nữa. Lỗ Tấn từng nói: Biết càng nhiều, chết càng nhanh." Trần Vũ nhắm mắt lại: "Em khuyên cô đừng nên hiếu kỳ như vậy."
"Sẽ. . . Sẽ chết người sao..."
"Tỉ lệ rất lớn..."
"Vậy..." Người phụ nữ nghiến răng giãy dụa hồi lâu: "Vậy cậu chờ tôi một chút đã, tôi đi viết một bức di thư."
Trần Vũ: "? ? ?"
Người phụ nữ lấy giấy bút viết vội hàng chữ.
(Để theo đuổi sự thật, tôi sẽ không do dự!)
"Ba!"
Cất bức thư tuyệt mệnh vào ngăn kéo, người phụ nữ đầy tuyệt vọng: "Nói đi, tôi sẽ nghe".
Trần Vũ: "... Cô thật là ngưu bức nha."
...
Giày vò nửa giờ, hoàn tất thủ tục nhập học và được phân bổ ký túc xá.
Trần Vũ lần theo địa chỉ đến một tòa nhà chung cư cạnh hồ và đi thang máy lên tầng mười.
Hành lang trên tầng mười trống không.
Cửa của mỗi căn phòng ký túc xá đều mở ra, ánh nắng chiếu qua, sạch sẽ ngăn nắp. Ngoại trừ Trần Vũ ra, không có ai khác.
"1003..."
"Số 1003..."
Mang theo ba lô, Trần Vũ đi vào ký túc xá số 03, lập tức kinh ngạc: "Phòng đơn? ! Ngon!"
"Ầm!"
Đóng chặt cửa lại, buông xuống hành lý, cậu đi một vòng đơn giản trong phòng, rất hài lòng.
Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm.
Diện tích trực quan là hơn năm mươi mét vuông.
Khăn trải giường, chăn ga gối đệm và rèm cửa đều mới tinh.
Ngoài ra còn có máy giặt, tủ lạnh, TV, máy tính, máy nước nóng và các thiết bị nhà bếp.
Bên ngoài cửa sổ là ban công rộng lớn, nhìn thoáng qua có thể thấy một nửa trường đại học Bắc Kinh.
Bên hông ban công còn có hai giá sách lớn bằng gỗ nguyên khối...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận