Vừa xoay người, Trần Vũ vừa than thở trong lòng: 'Xuyên vào trong bụng của dị thú chém chết không tốt hơn à...'
...
Ngoại giới.
Đoạn Dã, và võ giả cấp 4, nhìn thấy tình trạng thê lương, gầm rú thảm thiết của dị thú, đều ngẩn cả người.
"Chưa thấy qua..." Võ giả cấp 4 dần dần bình tĩnh lại, lắc đầu không tin: "Tôi chưa từng thấy qua phong cách chiến đấu như này."
"Ùng ục." Đoạn Dã nuốt ngụm nước miếng.
Võ giả mãnh quay đầu nhìn Đoạn Dã, kích động nói: "Đây quả thực là thần lai chi bút à! Một ý tưởng thiên tài!"
Đoạn Dã: "..."
"Các cậu học trường nào?" Võ giả hỏi.
"Đại. . . Đại học Bắc Kinh."
"Khó trách." Võ giả giật mình: "Cũng chỉ có những trường học tốt như vậy mới có thể bồi dưỡng được loại thiên tài không theo lẽ thường này. Tiến vào trong cơ thể của dị thú để công kích, chưa từng nghe thấy, chưa từng nghe thấy à..."
Đoạn Dã: "..."
"Đông! !"
Sau khi dị thú giãy dụa mười mấy phút, cuối cùng không thể kiên trì được nữa, ngã ầm xuống đất.
Sau đó, Trần Vũ xoay tròn mở lưng của dị thú ra, bay lên bầu trời. Và vì tốc độ quay quá nhanh nên cả người bay càng lúc càng cao...
Võ giả cấp 4 ngửa đầu, nhìn về phía Trần Vũ đang dần dần biến mất trong bầu trời đêm, kinh ngạc thở dài: "Thì ra là có thể công kích như vậy trong cơ thể của dị thú... Thiên tài! Thiên tài chân chính à!"
Đoạn Dã: "..."
Không biết cậu ta đã bay cao bao nhiêu, Trần Vũ rốt cục nhớ được phải giảm tốc độ, sau đó toàn thân chậm rãi rơi xuống, mất bốn phút đồng hồ, cuối cùng cũng đáp xuống bên cạnh Đoạn Dã.
Võ giả cấp 4 lập tức chạy đến, nhiệt tình đưa tay ra với Trần Vũ: "Chào cậu! Tôi tên Gia Cát Ngô Dụng!"
"Cám ơn." Trần Vũ ưu nhã nắm tay với đối phương: "Vừa xuống máy bay, tôi tên Trần Vũ."
"Không hổ danh là sinh viên tài cao của đại học Bắc Kinh." Gia Cát Ngô Dụng dùng sức lắc tay: "Vậy mà lấy lực lượng cấp 1, đánh chết dị thú cấp 4! Thật đáng kinh ngạc!"
"Đây chính là trí tuệ." Trần Vũ rút tay về sau, gật gật đầu: "Lực lượng không đủ, thì phải dùng đến trí thông minh."
"Không sai không sai!" Gia Cát Ngô Dụng gật đầu lia lịa: "Xoay tròn trong cơ thể của dị thú để công kích nó, thực sự là một ý tưởng thiên tài!"
"Thao tác cơ bản mà thôi, đừng ngưỡng mộ." Cắm trường kiếm về mainboard, Trần Vũ hăng hái liếc nhìn toàn trường: "Nơi này, đã bị ta giải quyết xong. Tiếp theo, cũng nên đi tìm kiếm hung thủ thật sự rồi."
"Hung thủ?" Gia Cát Ngô Dụng trong mắt lóe lên tinh quang.
"Không sai." Trần Vũ gật đầu: "Hội Công Bình có thể thả dị thú một cách đồng bộ như vậy, nhất định là có hắc thủ phía sau màn điều khiển. Điểm này, ngươi cũng nhìn không ra hả?"
Đoạn Dã ở bên cạnh: "..."
"Chuyện này thì tôi có thể nhìn ra được, nhưng tôi không biết hắc thủ kia là ai."
"Cho nên." Trần Vũ mỉm cười: " Trí tuệ của phàm nhân cũng chỉ tới đó mà thôi."
Gia Cát Ngô Dụng hưng phấn chắp tay: "Mời đạo hữu chỉ giáo!"
"Conan đã từng nói, sau khi hung thủ phạm tội, một trong những điều yêu thích của hắn chính là quay lại hiện trường vụ án, thưởng thức kiệt tác của mình."
" Còn có chuyện như vậy." Gia Cát Ngô Dụng trầm ngân: "Những lời này giống như không phải là Conan nói..."
"Vậy nên..." Trần Vũ dùng sức nói: "Ta kết luận! Hung thủ chắc chắn chưa chạy thoát!"
Đoạn Dã: "..."
"Có đạo lý! Quá có đạo lý!" Gia Cát Ngô Dụng giật mình: "Vậy. . . Vậy thì hắn là ai?"
"Tiếp theo, chính là suy luận của trí tuệ." Trần Vũ tự tin chậm rãi nói: "Hung thủ có thể thả dị thú ra ngoài, nhưng hắn tuyệt đối không thể khống chế dị thú, nếu không thì hắn đã vô địch thiên hạ rồi."
Gia Cát Ngô Dụng: "Ừm đúng."
Trần Vũ: "Bởi vậy, hắn muốn thưởng thức kiệt tác của mình, sẽ không tránh được phải đi công kích dị thú."
Gia Cát Ngô Dụng: "Ừm đúng."
Trần Vũ: " Vậy nơi nào là nơi an toàn nhất để trà trộn vào?"
Gia Cát Ngô Dụng: "Không biết."
"Ngu xuẩn." Trần Vũ thất vọng: "Lực lượng cường thế nhất trong thành phố này, chẳng phải đội quân võ giả do chính phủ tổ chức sao? Mấy vị cấp sáu cường giả dẫn đầu, đối mặt với dị thú cấp 4 là cao nhất, còn không phải chém dưa thái rau sao?"
Gia Cát Ngô Dụng giật mình: "Có đạo lý!"
Đoạn Dã nhịn không được xen vào: "Hung thủ nàm trong đội ngũ cảnh sát, cậu nghiêm túc sao..."
Trần Vũ: "Có câu nói là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Ngoài tôi ra, ai có thể nghĩ rằng một đã thả dị thú ra ngoài sẽ còn đi theo mọi người săn giết dị thú chứ?"
"Ba!"
Gia Cát Ngô Dụng vỗ tay một cái: "Quá có đạo lý! Người bình thường quả thực không nghĩ ra được! Đẩy ra mây mù nhìn thấy trời xanh!"
Đoạn Dã: "Đây chẳng qua là tưởng cmn tượng của cậu mà thôi? !"
"Ngậm miệng!" ×2
Đoạn Dã: "..."
Gia Cát Ngô Dụng cười làm lành: "Chàng trai, cậu nói tiếp."
"Ừ." Gật gật đầu, trong mắt Trần Vũ lóe lên tia sáng của một người thông thái: " Cho nên, ta kết luận hung thủ nhất định phải ẩn thân trong đội quân võ giả."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận