Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 263: Người, có 369 đẳng (2) Chương 263: Người, có 369 đẳng (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Cậu không biết mà thôi, hôm nay ở trong dị cảnh. Con oán linh kia nhào tới..."
Tên béo đem chuyện Trần Vũ giải cứu đồng đội của hắn như thế nào miêu tả một cách sinh động cho nhóm người Đoạn Dã nghe.
Nhưng mà, sắc mặt của Đoạn Dã lại đột nhiên thay đổi.
Trương Tiếp sắc mặt vô cùng cứng ngắc, trong mắt gần như bộc phát lửa giận.
Thấy thế, Đại Hải nhanh chóng vụng trộm thọc tên béo.
Lão mập sửng sốt một chút, hắn cũng là kịp phản ứng, im lặng.
Bầu không khí nhiệt liệt ban đầu liền nguội đi trong nháy mắt.
Năm phút sau, thịt nướng đã được dọn ra.
Nhưng tất cả mọi người đều mất cảm giác ngon miệng.
Sau khi ăn vội vàng một lúc, Đại Hải liền dẫn mọi người đứng dậy chào tạm biệt.
"Trần Vũ." Đại Hải mở rộng vòng tay và nói: "Về sau nhớ giữ liên lạc. Nếu có chuyện cần chúng tôi giúp, chỉ cần gọi một cú điện thoại là được, còn nữa đi nhanh đi."
Lần đầu tiên gia nhập đội, liền có thể hy sinh bản thân để bảo vệ đồng đội của mình.
Loại phẩm đức cao thượng này, thiên hạ khó tìm.
Đại Hải là thật sự muốn kết giao với Trần Vũ.
"Không có vấn đề, có việc tôi sẽ tìm mọi người." Trần Vũ ôm đối phương nói.
Thấy vậy, anh chàng béo bên trái cũng mở rộng vòng tay: "Tạm biệt người anh em".
"Tạm biệt."
Người đàn ông gầy giơ ngón tay cái lên: " Liên hệ Wechat."
"Được rồi."
Người phụ nữ cuối cùng đứng dậy, hốc mắt có chút nhu thuận: "Tiểu Trần, tôi chỉ muốn nói vài điều."
"Ngài nói."
"Tôi thiếu cậu một cái mạng."
"Nói quá lời."
"Gặp lại."
"Gặp lại..."
Nhìn bốn người Đại Hải vội vàng rời, Trần Vũ nhìn về phía Trương Thiết, nhún vai: "Tôi đoán chắc là anh đang muốn mắng tôi hả?"
"Lão tử muốn đập cậu thì có."
Trương Thiết sắc mặt nghiêm túc: "Cậu là Trạng Nguyên! Là sinh viên lớp tinh anh của đại học Bắc Kinh! Thậm chí có thể nói là niềm hy vọng của nhân loại. Há có thể vì một con pháo thí cản đao? !"
"Vũ ca, không phải tôi nói anh." Đoạn Dã thở dài: "Cậu quá không để ý đến đại cục."
Trần Vũ: "..."
"Trần Vũ." Trương Thiết đứng lên nén giận: "Người, cho tới bây giờ luôn phân thành nhiều loại khác nhau. Đừng nói với tôi mấy cái đạo đức vô bổ đó, mạng của cậu luôn luôn sẽ quý hơn mạng của đa số võ giả khác, hiểu chưa?"
Trần Vũ nâng trán.
Bát Hoang Diêu thì ăn từng ngụm từng ngụm bánh mì nướng, không dám lên tiếng.
"Chuyện này rất nghiêm trọng, suy nghĩ của cậu có chút vấn đề. Tôi sẽ phản ánh chi tiết cho trường học, nếu như bị ghi tội, đừng trách tôi."
Trần Vũ: "Vậy tôi trách ai."
"Tùy ý."
"..."
"..."
Bàn ăn yên tĩnh một lúc, Trần Vũ lại nhún vai: "Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý."
"Dù cậu có chú ý hay không thì tôi cũng phải báo cáo."
"Báo đi báo đi." Trần Vũ cầm lấy vài cây xiên nướng, bỏ vào trong miệng nhai: "Ngày mai trở về, tôi sẽ cùng đi báo cáo với anh. Tôi về khách sạn trước, hành lý còn đặt ở đó."
"..." Trương Thiết không nói.
Đoạn Dã thì cười đùa tí tửng, tiến lên trước hoà giải: "Trở về thì viết một bản kiểm điểm đi, có sai thì nhận, có lỗi thì chịu. Ngày mai hãy chứng minh cho Thiết ca thấy là cậu đã tiến bộ."
Trần Vũ: "Tôi không sai."
"Thiết ca anh nghe thấy không? Cậu ấy là mình sai rồi. Cái này gọi là cái gì? Ngô tử khả giáo oa!" (Ngô tử biết cách dạy con)
Trần Vũ: "Nhữ đa khả giáo." (Nhữ đa nghĩa là cha ngươi)
Đoạn Dã: "Ngô tử khả giáo."
"Cha ngươi."
"Ngô tử."
"Cút đi." Trần Vũ ném xiên thịt đi, đeo khẩu trang: "Tôi phắn đây."
" Ngày mai đến sớm!" Đoạn Dã hô to: "Xe chín giờ!"
"Hiểu rồi."
Phất phất tay, Trần Vũ cõng mainboard rời đi.
Khi cậu ta đi ngang qua lều thịt nướng của ông chủ thì đột nhiên khẽ giật mình.
Ở góc khuất của chiếc lều, một cô bé đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt tràn ngập oán hận.
"Hả?"
Trần Vũ nhíu mày, dụi dụi mắt, chăm chú nhìn lại lần nữa.
Cô bé đã biến mất rồi...
Trần Vũ không nghĩ ra được.
"Kỳ kỳ quái quái..."
"Két két."
Đẩy cánh cửa kính cũ ra, Trần Vũ bước vào khách sạn "92".
"Ai ôi! Đại nhân ngài đã về rồi sao?"
Người đàn ông trung niên đang tính sổ sách liền kinh hỉ, vội vàng chào hỏi: "Sao lại về muộn vậy? Hả? Ngài uống rượu sao?"
"Hừm, uống một chút."
"Vậy chắc là ngài đã cơm nước xong xuôi rồi nhỉ?"
"Ăn xong rồi." Trần Vũ bước lên thang lầu, đi lên tầng hai: "Tôi đi nghỉ trước."
"Nếu ngài đã ăn rồi, lát nữa tôi sẽ pha cho ngài vài chén trà."
"Cũng được, cám ơn nhiều."
"Đây là việc chúng tôi nên làm." Người đàn ông trung niên rất vui vẻ: "Đúng rồi, sáng mai ngài dậy lúc mấy giờ? Để tôi chuẩn bị bữa sáng cho ngài."
"Ồ, không cần đâu." Trần Vũ quay đầu lại nói: "Sáng mai tôi liền đi rồi. Cảm ơn sự hiếu khách của chú. Lần sau tôi sẽ đến nữa."
"Ngày mai phải đi rồi sao. . ." Ông chủ trung niên sững sờ.
"Ừm."
"Được rồi. Vậy thì đêm nay ngài nghỉ ngơi sớm đi."
P/s : mọi người thấy truyện hay thì ủng hộ kim phiếu nha

Bình Luận

0 Thảo luận