Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 268: Hồi kinh (1) Chương 268: Hồi kinh (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Dị thú? !" Đoạn Dã sợ hãi, vội vàng lấy hai khẩu súng ra: "Sao lại có dị thú trong đó vậy? Con bà nó, chỗ này là nội thành đó? !"
"Tôi sẽ kể lại chi tiết cho cậu sau." Trần Vũ khoát tay chặn lại, chậm rãi rút lui: "Lui lại."
"Nếu mà lui lại thì..." Bát Hoang Diêu nhìn các tòa nhà xung quanh: "Bọn họ làm sao bây giờ."
"..."
Trần Vũ toàn thân chấn động, vô thức nhìn những chiếc xe cảnh sát ở phía xa, trong đầu hiện lên khuôn mặt dữ tợn của ông chủ trung niên.
"..."
"..."
"Sặc!"
Dừng lại, im lặng một hồi, Trần Vũ đột nhiên rút thanh trường kiếm từ mainboard ra: "Thiết ca đâu."
Đoạn Dã chỉ lên nóc nhà: "Ở trên đó."
Trần Vũ ngẩng đầu thì nhìn thấy Trương Thiết đang lơ lửng trên không trung, chắp tay trước ngực, ba động khí kình kinh khủng nhanh chóng lan tràn.
"Võ pháp ---- giới!"
"Ông!"
Một lồng ánh sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, bao phủ toàn bộ khách sạn 92."
"Lạch cạch."
Tiếp đó, Trương Thiết xoay người nhào lộn vài vòng rồi đứng trước mặt Trần Vũ: "Kết giới sẽ không tồn tại lâu, đi theo tôi, tránh xa nơi này."
Sau đó, anh ta dẫn đường bỏ đi.
Nhưng mà, Trần Vũ vẫn đứng yên tại chỗ.
Đoạn Dã và Bát Hoang Diêu chần chờ, rồi cũng không đi theo Trương Thiết.
"?" Thân hình Trương Thiết chợt ngừng lại, quay đầu hô to: "Các cô cậu đang lề mề cái gì? Đi mau! Bên trong có rất nhiều dị thú!"
"Ầm ầm..."
Khi giọng nói vừa dứt, nhà khách từ từ đổ sụp.
Từng cái miệng to như chậu máu điên cuồng cắn xé kết giới màu trắng, làm cho luồng sáng rung chuyển kịch liệt.
"Chúng ta đi rồi, những người bình thường quanh đây thì làm sao bây giờ." Trần Vũ hỏi.
Nghe vậy, Trương Thiết không thể nào hiểu được: "Cậu. . . Cậu lại nói những điều ngu ngốc gì nữa vậy?"
"Ầm!"
Trần Vũ khí kình như hồng: "Chúng ta đi rồi thì những người bình thường làm sao bây giờ."
"Người... Người bình thường? !" Trương Thiết mở to mắt: "Cậu đang quan tâm đến cái đếch gì vậy? Cậu bị điên rồi sao?"
"Có thể là có người điên rồi, nhưng nhất định không phải là tôi." Quay đầu, nhìn xe cảnh sát và xe vận binh còn chưa đến, Trần Vũ nắm chặt trường kiếm: "Người, có thể có rất nhiều loại, nhưng từ xưa đến nay chưa bao giờ phân chia cao thấp sang hèn. Mà chỉ phân theo chức vụ của họ."
"Nếu như không thể nào gánh được trách nhiệm tương ứng với chức vụ của mình, thì chẳng khác gì ngồi không ăn bám."
"Chúng ta tồn tại để chiến đấu chống lại dị thú và bảo vệ những người bình thường thì có lý do gì để rút lui."
Miệng Trương Thiết cứng đờ: "Cậu. . . Cậu đang muốn nói cái gì..."
"Soạt..."
Cuối cùng, dưới sự công kích của dị thú, kết giới đã bị phá tan.
Nhìn những con dị thú đang hùng hổ lao đến, Trần Vũ giơ cao trường kiếm: "Võ giả, dũng."
"Loài người chân chính phải có can đảm để đấu tranh."
"Võ giả, phải nên như vậy."
Dứt lời, mainboard sau lưng hơi sáng lên.
Dưới trường kiếm, khí kình tung hoành.
"Nghênh địch!"
Khí kình bành trướng, quán chú thân kiếm.
Trần Vũ quét ngang trường kiếm!
"Bạch!"
Một vết máu đột nhiên hở ra từ lỗ mũi của con dị thú giống như thằn lằn.
"Rống!"
Dị thú đau đớn gầm lên một tiếng, nhảy lên thật cao, những móng vuốt sắc nhọn của nó vung vẩy như một chiếc cối xay gió.
"Lui!"
Trần Vũ ra lệnh một tiếng, ba người dứt khoát tản ra theo hình tam giác.
"Ầm!"
Mặt đường nhựa nơi cả ba đang đứng lập tức bị con quái vật xé nát.
"Các người đến cùng đang làm gì? !" Trương Thiết nổi giận.
"Tất cả đị thú đều ra hết rồi, đừng để bọn chúng lao tới những tòa cao ốc ven đường." Trần Vũ hô to.
"Nhanh đi theo tôi đi! Quá nguy hiểm!"
Trần Vũ một kiếm đẩy lui một con dị thú giống như thỏ, mở miệng nói: "Nguy con mẹ mày hiểm? Rốt cuộc thì anh có giúp không? Không giúp thì cút đi."
Trương Thiết: "..."
Nhìn thấy Trần Vũ đang nhảy xung quanh những con dị thú, Trương Thiết bực bội dậm chân một cái.
"Ầm!"
Mặt đất vỡ vụn.
"Mẹ nó, lão tử biết là sẽ có mấy thằng liều lĩnh như cậu ở trong lớp tinh anh mà."
Chửi thề một tiếng, Trương Thiết bộc phát khí kình, xông vào cuộc chiến, một cú đấm thẳng, trực tiếp đánh bay một con dị thú nặng cả chục tấn
"Ầm!"
Dị thú ngã xuống, mặt đất rung chuyển.
Sau khi Đoạn Dã nổ súng, không quên làm động tác: "66666..."
"6 cái mẹ gì! Một thằng pháp sư như cậu thì cút xa một chút." Trương Thiết lại một cước đá bay một con khác: "Nếu không chịu được thì tìm chỗ nào cao cao ném lựu đạn nổ đi."
"Võ giả chân chính, có can đảm đấu tranh." Đoạn Dã học lời kịch của Trần Vũ, điên cuồng xả những viên đạn bằng khí kình về phía trước: "Chạy về phía sau ném bom, đó là đang chơi đấu địa chủ."
"..."
Trương Thiết cảm thấy mình sắp bị tức đến nổ tung.
"Phốc phốc!"
Thanh trường kiếm xuyên thẳng đâm một lỗ trên bụng con dị thú, Trần Vũ dịch chuyển để tránh đòn tấn công của đối phương: "Những con dị thú này hầu như đều là cấp 2 trở lên, mọi người chú ý an toàn. Tốc độ nhanh nhất là con thằn lằn kia, Đoạn Dã cậu tránh xa nó một chút."

Bình Luận

0 Thảo luận