"Đi theo tôi, để tôi giới thiệu cho cậu một chút về tình trạng hiện tại của bệnh nhân."
Vừa đi, bác sĩ Trần vừa cầm hồ sơ bệnh án và đưa cho Trần Vũ một phần: "Hiện giờ thì bệnh nhân đang hồi phục rất nhanh, chức năng của các cơ quan khác gần như bình thường. Thiết bị duy trì sự sống đã không còn cần thiết kể từ đêm qua."
"Ừm. . ." Trần Vũ chỉ vào hồ sơ: "Trên đây có viết là vẫn còn đang hôn mê?"
" Đúng, còn đang hôn mê. Nhưng chắc là sẽ tỉnh trong chốc lát nữa thôi."
"Tôi có thể vào trong xem không?"
"Có thể, nhưng cậu cần mặc quần áo vô trùng."
"Không có vấn đề."
Bước vào phòng thay đồ, mặc một bộ quần áo vô trùng đầy đủ, Trần Vũ bước vào phòng chăm sóc đặc biệt của Bát Hoang Diêu.
Lúc vừa bước vào cửa, cậu đã nhìn thấy một thiếu nữ gầy gò.
Bọng mắt như một ngọn lửa.
Mái tóc dài màu đỏ.
Đôi má nhợt nhạt và non nớt được bao phủ bởi lớp lông tơ mềm mại màu trắng.
Sau khi dạo quanh giường bệnh ba vòng, Trần Vũ cúi người, quan sát thật kỹ khuôn mặt của thiếu nữ, đột nhiên hỏi: "Có phải là hôn một cái liền có thể tỉnh lại đúng không."
Trần bác sĩ: ". . ."
"Trong phim truyền hình toàn diễn như vậy, chúng ta có thể thử một lần. Không thành công cũng không sao mà."
Trần bác sĩ: "Tôi. . . Tôi khuyên cậu đừng nên làm như vậy. Tôi sẽ gọi cảnh sát."
Trần Vũ: "Có cậu nói là bệnh không kị y, đây mà gọi là cứu cô ta sao."
Trần bác sĩ: "Tôi đang cứu cậu đó."
"Được rồi." Khẽ nhếch môi, Trần Vũ di chuyển một chiếc ghế rồi ngồi bên cạnh người thiếu nữ: "Làm sao mới biết được là cô ấy sắp tỉnh lại?"
"Tất nhiên là nhờ vào hoạt động của sóng não rồi."
"Tôi có thể nghe hiểu được không? Nếu có thể nghe hiểu thì anh nói một chút đi. Còn nghe không hiểu thì thôi."
"Rất đơn giản." Bác sĩ Trần gật đầu, đẩy một dụng cụ tới, cởi mũ của Trần Vũ ra, dán các thiết bị thăm dò vào trên đầu của Trần Vũ: "Ấn đường của cậu biến đen rồi, gần nhất phải chú ý an toàn à."
Trần Vũ: ". . ."
"Khi con người nghe được các từ và câu có mức độ phức tạp khác nhau, não sẽ có các hoạt động sóng não khác nhau. Qua đó, đánh giá mức độ ý thức còn sót lại, cậu có thể suy ra thời điểm mà bệnh nhân tỉnh dậy."
Nói xong, bác sĩ Trần đã điều chỉnh xong thiết bị, hét một tiếng với Trần Vũ: "Trời mưa."
"Bí-íp---- "
Một tập hợp các đồ họa phức tạp xuất hiện trên màn hình hiển thị của thiết bị.
Sau đó, bác sĩ Trần lại hét lên: "Trên thân bị ướt."
"Bípp ---- "
Một bộ đồ họa lại xuất hiện trên màn hình.
Bác sĩ Trần so sánh vẻ ngoài của hai bức đồ họa rồi giải thích: "Cậu xem nè, khi cậu nghe được 'Trời mưa', 'Trên thân ướt', hai từ không liên quan nào liền sẽ biểu hiện ra mức dao động thần kinh tương ứng với cấu trúc ngôn ngữ."
"Đây là tôi đang suy nghĩ sao?" Trần Vũ kỳ lạ: "Tôi đang nghĩ trời mưa xuống, trên thân bị ướt?"
"Đúng, có thể hiểu như vậy."
"Vậy thì anh làm thử một chút trên người cô ấy đi." Trần Vũ thúc giục.
"Ừm." Bác sĩ Trần lại dán thiết bị lên đầu của Bát Hoang Diêu, và thì thầm vào tai cô: "Trời mưa."
Dụng cụ: "Bíp bíp---- "
Trần bác sĩ: "Trên thân bị ướt."
"Bíp ---- "
Hai tấm đồ họa xuất hiện, Trần Vũ phát hiện ra rằng nó rất giống với hoạt động sóng não của chính mình.
"Từ hai tấm đồ họa này có thể kết luận rằng bệnh nhân đã có thể tạo ra các liên tưởng từ. Không lâu nữa liền sẽ tỉnh lại." Bác sĩ Trần kết luận.
"Thứ này chơi thật vui."
Trần Vũ hai mắt sáng lên, nghiêng người ghé vào tai Bát Hoang Diêu: "Trên người cô bị ướt."
"Bíp ---- "
Trần Vũ: "Quần áo đều trong suốt. "
Dụng cụ: "Tít tít tít ---- "
Trần Vũ: "Bị tôi thấy hết rồi."
Dụng cụ: "Tít tít tít Bíp ---- "
Trần Vũ: "Trời ạ, cô còn không mặc cả quần lót sao. Mọi người đều có thể nhìn rõ ràng."
Dụng cụ: "Đích đích ---- kít."
Thiết bị đứng cmn máy luôn.
Mà Bát Hoang Diêu cũng từ từ mở mắt.
Trần Vũ kinh ngạc: "Tỉnh rồi."
Mặt bác sĩ Trần đen lại: ". . ."
Đi ra ngoài, rẽ trái và tự mình ra khỏi thang máy.
Trần Vũ mặt không biểu tình.
Hắn bị đuổi đi.
Điều này là không hợp lý!
Rõ ràng người là do cậu "cứu" tỉnh, vậy mà tên bác sĩ đó lại đuổi cậu đi?
"Chắc là lão sợ mình cướp đoạt thành quả chữa bệnh của lão đây mà."
"Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thỏa mãn bản thân mình. A phi!"
Trần Vũ bất mãn rời đi bệnh viện trực thuộc đại học Bắc Kinh, tìm đại một khách sạn ở gần đó rồi vào ở.
Bát Hoang Diêu đã tỉnh rồi.
Trong giai đoạn hồi phục tiếp theo, cậu cần phải quan sát tình trạng thể chất của đối phương nhiều hơn. Vì vậy không thích hợp ở quá xa.
Sau khi hoàn thành việc đăng ký và vào phòng của mình, Trần Vũ nằm trên giường hình chữ "夿".
Sau nhiều ngày chạy khắp nơi, cậu đã tỉnh táo hơi nhiều và cần được nghỉ ngơi.
Kéo ba lô qua, lấy "dụng cụ hỗ trợ giấc ngủ" mang theo và treo nó lên trần nhà, Trần Vũ tìm đúng vị trí và kéo dây giày xuống.
"Xoạt..."
"Bùm!"
"..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận