Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 218: Hội Công Bình (3) Chương 218: Hội Công Bình (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Đừng nói nhảm, bạn học của tôi vẫn đang bị nhốt, tình hình rất nguy cấp, chậm một giây, có thể sẽ có người chết." Trần Vũ đeo khẩu trang vào, ngữ khí ngưng trọng: "Không có thời gian để chậm trễ."
Râu quai nón: "Ngồi mài đao thì cũng phải tốn công chẻ củi, đến chơi vài ván bài đi." (đây là một câu thành ngữ hay gì đó trên mạng , và ta không hiểu nó nói cái gì nên dịch đại. )
Trần Vũ: "... Chơi bài thì ông tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi!"
...
Trên vùng đồng bằng cằn cỗi, hàng chục bóng người lao đi nhanh chóng.
Dẫn đường là một võ giả cấp sáu ---- râu quai nón.
Trong khi chạy, ông ta thỉnh thoảng quay lại nhìn Trần Vũ.
Bởi vì trong toàn đội, chỉ có Trần Vũ là thực lực kém nhất. Mọi người đang cố tình đi chậm lại.
Nhìn thấy mọi người chậm lại, Trần Vũ nghĩ là có người trong đội hết thể lực nên cũng không thể không chậm lại.
Thế là, toàn đội càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm...
Cuối cùng, bắt đầu thi đi bộ.
Đi bộ khoảng chừng mười mấy phút.
Râu quai nón nam nhân rốt cuộc kìm nén không được, mở miệng: "Chậm quá rồi."
Trần Vũ tán đồng gật đầu: "Đúng vậy, quá chậm."
"Có thể nhanh lên một chút được không?"
"Tôi cũng muốn nói, nhưng không dám nói."
Râu quai nón: "..."
Trần Vũ: "Ông xem đi, lại chậm. Nếu không thì chúng ta bò luôn đi."
Đám người: "..."
Dứt khoát dừng lại, Trần Vũ nói với râu quai nón: "Hay là chọn người có tốc độ nhanh đi trước, không cần chờ người có tốc độ chậm. Tôi sợ bên kia không cầm cự được."
Chúng võ giả nhìn nhau.
Một người trong đó mở miệng: "Nếu như không được, có thể cõng."
Trần Vũ lắc đầu: "Ảnh hưởng tốc độ. Hơn nữa khi người chạy bộc phát khí kình lâu dài, sẽ tạo thành tổn thương cho người được cõng."
"Vậy nếu như ở lại..." Một võ giả khác nói với Trần Vũ: "Thì chẳng phải là cậu sẽ rất nguy hiểm sao? Nơi này có không ít dị thú."
Trần Vũ lắc đầu: "Chạy nhanh chạy chậm, nên đụng tới dị thú vẫn là sẽ đụng tới thôi. Tốc độ nhanh thường là thực lực cũng càng cao, người nguy hiểm ngược lại là những người theo sau."
Võ giả: "Đúng, ý tôi chính là như vậy."
Trần Vũ: " Đúng, ý tôi chính là như vậy."
"..." Võ giả không hiểu ra sao.
"..." Trần Vũ cũng đầy nghi hoặc.
Chỉ có râu quai nón nhìn Trần Vũ một cái thật sâu: "Cậu, là một Trạng Nguyên tốt. Yên tâm đi, bạn học và thầy của cậu, chúng ta nhất định sẽ cứu được. Cậu có chắc là đi thẳng theo hướng này không?"
Trần Vũ gật đầu: "chắc chắn."
"Được." Râu quai nón bộc phát khí kình: "Toàn thể, tiến lên!"
"Phanh phanh phanh phanh!"
Từng đoàn bụi lớn bay lên, tất cả mọi người bộc phát tốc độ cực nhanh, xông về phía trước.
"Quá cảm động."
Khi tất cả mọi người xông ra bụi mù, một võ giả cảm thán: "Vì cứu đồng bạn của mình, tình nguyện bị bỏ lại phía sau."
"Đúng vậy à. Trước đó tôi còn rất chán ghét tên vướng víu kia. Bây giờ nhìn lại, dựa vào cái gì cậu ta là Trạng Nguyên? Chỉ cần có tinh thần sẵn sàng hy sinh là đủ."
"Chúng ta tốc chiến tốc thắng, đừng để cậu Trạng Nguyên kia bại lộ ở dã ngoại trong thời gian dài. "
"Đúng. Các huynh đệ, tăng tốc cho xe lửa nào!"
"Vâng!"
"Ầm ầm..."
Tốc độ của đoàn người lại tăng vọt, làm cho vùng bình nguyên này bụi mù bay đầy trời.
Lúc này, Trần Vũ đang chạy trước mặt lúng túng quay đầu: "Các anh... Vừa rồi là đang nói tôi sao?"
"Bịch bịch bịch..."
Từng võ giả một ngã xuống.
Toàn bộ đội ngũ dừng lại lần nữa.
Chúng võ giả hoặc là ngồi xổm, hoặc đứng, hoặc nằm sấp, đều sững sờ nhìn chằm chằm vào Trần Vũ...
Trần Vũ: "? ?"
"Rõ ràng là cậu có thể chạy nhanh, tại sao còn muốn chạy chậm?" Râu quai nón vừa chạy, vừa oán thầm.
"Tôi cũng đang muốn hỏi các anh đấy. Rõ ràng là các anh đều có thể chạy nhanh, thế còn giảm tốc độ lại làm gì?" Trần Vũ bất mãn.
"Chúng tôi đang chăm sóc cậu mà!"
"Tôi cũng đang chăm sóc cho các anh đấy thôi!"
"Một võ giả cấp một như cậu mà có thể chăm sóc những võ giả cấp hai, cấp ba như chúng tôi sao?" Một võ giả thở hổn hển hét lên sau lưng cậu ta.
Trần Vũ không quay đầu lại: "Nhìn xem anh mệt mỏi như vậy, đừng nói nữa, một hồi đau sốc hông đó."
"... Bây giờ tôi liền muốn đau sốc hông."
Râu quai nón nhìn nhìn Trần Vũ: "Thật không hổ là Trạng Nguyên. Thể lực của cậu đã phá vỡ nhận thức của tôi."
"Đây là thiên phú, cha mẹ sinh."
"Tôi đã xem qua trận thi đấu của cậu, xem ở ngay trên khán đài. Nhưng chỉ khi đối mặt trực tiếp thì mới có thể cảm nhận được thể chất cường hãn của cậu."
"Đừng nói chuyện." Trần Vũ hé miệng: "Không sợ cát bay hết vào trong mồm sao."
"Không có việc gì. Phụt." Râu quai nón quay đầu phun ra từng ngụm nước bọt: "Có thể phun ra ngoài."
"... Đội trưởng, anh phun hết lên mặt tôi rồi."
"Thật xin lỗi."
Một lời xin lỗi không hề có thành ý, râu quai nón tiếp tục hỏi Trần Vũ: "Cậu thật sự không cảm thấy mệt sao?"
"Cũng mệt chứ." Trần Vũ nói láo: "Nhưng tạm thời còn chưa tới giới hạn."

Bình Luận

0 Thảo luận