Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 202: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (3) Chương 202: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Vào thẳng vấn đề đi."
"Được." Trần Vũ đặt chai nước ngọt xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Như tôi đã nói với ông ngày hôm qua, tôi có thể cứu được Bát Hoang Diêu. Các người ra cái giá đi."
"Xem ra ở trong dị cảnh, cậu đã lấy được đồ vật. . ." Bát Hoang Chấn nhắm mắt lại.
"Cái này không phải là vấn đề mà chúng ta vừa mới nói." Trần Vũ lấy ra một điếu thuốc và châm lửa: "Chỉ cần nói gia tộc Bát Hoang các người có thể ra bao nhiêu tiền là được."
"Chỉ là lời nói suông, làm sao tôi có thể tin tưởng cậu."
"Tôi đường đường là một Trạng Nguyên, có gia có nghiệp, thi đậu đại học Bắc Kinh, tiền đồ bất khả hạn lượng, lừa các người có chỗ tốt gì."
"Nếu như không cứu được đâu."
"Tiền sẽ trả lại cho các người." Trần Vũ buông tay: "Dù là ông đi mua thuốc ở đâu thì chủ tiệm thuốc cũng không bảo đảm rằng nếu như không có hiệu quả sẽ trả lại tiền? Thành ý của tôi vậy là đủ rồi chứ."
"Vậy. . ." Bát Hoang Chấn suy tư một chút: "Cậu nói giá đi."
"Tôi nói giá sao?"
"Đúng."
"Được." Trần Vũ đứng lên, đi hai vòng trong thư phòng, quay người lại, ra hiệu "Tám" với Bát Hoang Chấn: "Tôi không quan tâm ông cầm bao nhiêu, tôi chỉ muốn tám triệu."
". . ." Bát Hoang Chấn mí mắt giật một cái: "Bốn triệu."
Trần Vũ: "9 triệu."
Bát Hoang Chấn: "5 triệu."
Trần Vũ: "10 triệu."
Bát Hoang Chấn: ". . ."
Trầm mặc hồi lâu, Bát Hoang Chấn mặt không biểu tình: "Tôi chưa thấy ai mặc cả giống như cậu cả."
"Bây giờ không phải là thấy được rồi sao?"
". . ."
"Hiện tại là 10 triệu, nếu ông còn nói nhảm, liền là mười một triệu. Đồ tốt không lo bán, nếu như không phải sợ phiền phức, tôi đi chợ đen bán có lẽ được tầm 20 triệu."
"Không ai trong chợ đên sẽ tin tưởng thuốc của cậu. Cậu cũng không dám giao thuốc cho bọn hắn xét nghiệm." Bát Hoang Chấn phản bác.
"Vậy thì tôi cũng có thể giữ lại, chờ khi tôi có thực lực, đi đến một hội giao dịch tư nhân của một ông chủ nào đó để bán, giá cả sẽ cao hơn."
". . ."
Bát Hoang Chấn tiếp tục im lặng.
Trần Vũ cũng không gấp gáp, lại ngồi trở lại trên ghế, chân bắt chéo, thôn vân thổ vụ.
". . . 8 triệu." Hồi lâu, Bát Hoang Chấn lên tiếng.
"Mười một triệu." Trần Vũ nói là làm, lập tức tăng giá.
"Ken két. . ." Bát Hoang Chấn siết chặt nắm đấm.
"Ong ong ----" nhưng vào lúc này, điện thoại di động của ông ta có một tin nhắn truyền đến.
Bát Hoang Chấn cầm lên xem xét, thấy trên màn hình chỉ viết hai chữ ---- cho hắn.
". . ."
Im lặng nửa ngày, Bát Hoang Chấn để điện thoại di động xuống, nhẹ gật đầu: "Mười một triệu, thành giao. Nếu như cậu muốn lừa gia tộc Bát Hoang, thì tự gánh lấy hậu quả."
"Gia tộc Bát Hoang của ông ngưu bức như vậy, thì làm sao tôi dám lừa gạt." Khẽ nhả mây mù, trong làn sương mù, Trần Vũ hạ giọng: "Để cẩn thận một chút, tôi muốn hỏi ông một chút chuyện, ông nên trả lời thành thật."
"Nói."
"Ông là trung với gia tộc. . . Hay là trung với quốc gia."
Bát Hoang Chấn nhìn Trần Vũ thật sâu: ". . . Tôi trung với gia tộc, gia tộc trung với quốc gia."
"Có trình độ." Bóp tắt thuốc lá, Trần Vũ đứng lên, sửa sang lại cổ áo: "Phòng này có nhà vệ sinh không, tôi đi lấy thuốc cho ông."
Bát Hoang Chấn: "?"
Trần Vũ: "Biểu lộ của ông là sao."
Bát Hoang Chấn: "Lấy thuốc. . . Đi phòng vệ sinh lấy sao?"
Trần Vũ: "Không được sao, tươi mới, dược hiệu tốt."
". . ." Bát Hoang Chấn ngồi im lặng trên ghế nửa ngày, đưa tay: "Đi ra ngoài rẽ trái, ở cuối hành lang."
"Cám ơn."
Đẩy cửa đi ra, Trần Dư gật đầu với người đàn ông đứng sau cửa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
"Oa, còn có bồn tắm lớn trong suốt, những tử sĩ này còn rất có tình thú. . ."
Sau khi khóa cửa lại, Trần Vũ quan sát kỹ vài vòng rồi xác nhận không có thiết bị camera giám sát, sau đó lấy ra một con dao găm, mở áo khoác, ấn vào da bụng.
"Chắc là nên lắp thêm một cái khóa kéo, nếu không quá phiền toái."
"Phốc phốc!"
Lưỡi dao sắc bén đâm vào và từ từ mở ra.
Máu me đầm đìa, Trần Vũ lấy ra một ống dung dịch pha loãng T • D.
[ khí huyết +427 ]
[ khí huyết +369. . . ]
Rất nhanh, miệng vết thương khép lại.
Trần Vũ rửa sạch ống thuốc dưới vòi nước, sau đó rắc một ít chất khử trùng lên đó và tiếp tục rửa.
Bát Hoang Chấn là một cán bộ lão làng nên rất nhạy cảm với máu.
Nếu như sử dụng thiết bị của cảnh sát, rất dễ dàng tìm thấy phản ứng hóa học của vết máu được lưu lại trên ống dung dịch.
Cho nên dùng thuốc khử trùng để xóa sạch dấu vết là một biện pháp tốt.
Mười phút sau.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Trần Vũ cất con dao găm của mình và quay trở lại phòng làm việc của Bát Hoang Chấn, tay phải hất lên, lấy ra một ống dung dịch pha loãng T • D.
"Chính là nó?"
"Là nó."
"Ừm." Bát Hoang Chấn gật đầu, liền muốn đưa tay nhận lấy, lại bị Trần Vũ né tránh.
"Gấp cái gì?" Trần Vũ lung lay dược tề: "Một tay giao tiền, một tay giao mệnh."
"Gia tộc Bát Hoang sẽ không thiếu tiền của cậu."
"Vậy thì đưa đây."
"Cậu không có đăng ký thẻ đen sao." Bát Hoang Chấn hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận