"Anh có biết là mỗi ngày tôi đều phải xem những video ngắn đó bao nhiêu lần sao, như thế không phải là chăm chỉ hả?"
"Hả? ? ?"
"Không đúng..." Trần Vũ vội vàng đổi giọng: "Anh có biết là tôi phải gặm sách mỗi ngày hay không?"
"Gặm sách?"
" Đúng, gặm sách." Trần Vũ bước tới trước bàn, cầm lấy quyển « võ pháp căn bản từ nhập môn đến nhập thổ » thật dày:"Gặm được một nửa rồi đó."
Trương Thiết: "..."
Trần Vũ: "..."
Trương Thiết: "... Cậu là một chiến sĩ, còn mẹ nó đã ra Tân Thủ thôn, mới nghĩ tới việc chuyển chức sao?"
"Chiến sĩ nào mà chả muốn làm pháp sư?"
"... Trần Vũ."
Trương Thiết hít sâu một hơi: "Cậu thật quá đáng. Đã hoàn thành nhiệm vụ cấp A, học phần cũng có đủ rồi, không nhận nhiệm vụ cũng có thể hiểu được. Nhưng cậu cũng không thể lãng phí những thời gian quý báu này! Đây không phải là chỉ vô trách nhiệm với bản thân, cũng là tội ác với nhà trường, đất nước, và cả nhân loại!!"
Trần Vũ kinh ngạc: "Vậy thì tôi còn rất ghê gớm à."
Trương Thiết: "..."
"Thiết ca, đừng vu khống cho tôi, tôi là người trưởng thành rồi, làm sao có thể sống phóng túng được."
Nói xong, Trần Vũ thản nhiên dọn hết những túi snack, lon coca và những hộp cơm trên bàn xuống...
Trương Thiết: "..."
Trầm mặc thật lâu, Trương Thiết vuốt vuốt mặt: "Tốt, nếu cậu nói là mình đang luyện võ pháp, vậy cậu biểu hiện một chút thành quả đạt được đi."
"Không có vấn đề."
Trần Vũ lập tức đáp ứng, lùi lại ba bước: "Thiết ca, anh tránh xa một chút, đừng để bị thương đó."
"..."
Nghe vậy, Trương Thiết cảm thấy một chút kinh ngạc và mong đợi cũng lùi lại vài bước.
Tên Trần Vũ này, chẳng lẽ cũng có tài năng về võ pháp hay sao?
"Hắc!"
Khí tụ đan điền, ấp ủ một hồi, bỗng nhiên Trần Vũ hét lớn một tiếng, chắp tay trước ngực!
"Ba!"
Khí hải xoay tròn, khí kình tung hoành!
Cả căn phòng bị bao trùm bởi những cơn cuồng phong.
" Khí kình vẫn là cấp 1.5, nhưng tính liên kết cao hơn nhiều..."
Trương Thiết nheo mắt và lùi lại nửa bước.
"Võ pháp ---- "
Trần Vũ ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: "---- Amaterasu!"
"Ầm! !"
Hhí kình xoay tròn đột nhiên nổ tung!
Một tia lửa mỏng manh lung lay sắp đổ xuất hiện giữa hai người họ...
Trương Thiết: "..."
Trần Vũ: "..."
Trương Thiết: "..."
Trần Vũ: "... Không được, tôi nhịn không được nữa."
Nói xong, Trần Vũ nhanh chóng buông tay, ngọn lửa tự động dập tắt.
Lau mồ hôi trên trán, cậu kiêu ngạo giơ tay: "Thấy sao hả? Anh nhìn rõ chưa?"
"... Trần Vũ."
"Hả?"
"Chúng ta không có thù hận gì với nhau đúng không?"
"Đúng vậy."
"Vậy sao cậu lại xem tôi như tên ngốc thế."
Trần Vũ: "..."
"Cậu làm cho tôi quá thất vọng rồi."
Dứt lời, Trương Thiết xoay người rời đi, đẩy cửa đi ra, đóng cửa thật mạnh lại.
"Ầm!"
Một chút bụi trên tường rơi xuống...
Nhưng mà còn chưa tới ba giây đồng hồ, cửa phòng lại bị gõ.
Trần Vũ đi ra mở cửa, phát hiện vẫn là Trương Thiết.
"Đã quên chuyện chính, điền cái này đi." Trương Thiết xụ mặt đưa một tờ bảng biểu tới.
"Cái này là cái gì?"
"Giải đấu của các trường đại học trên thế giới."
"Điền cái này làm gì?"
"Lúc đầu thì tôi chỉ muốn thông báo một tiếng cho cậu biết thôi. Bởi vì cậu chỉ mới học năm nhất, tham gia hay không cũng không quan trọng. Nhưng nhìn thấy trạng thái hiện giờ thì cậu nhất định phải ra sân." Trương Thiết ngửa đầu: "Con đường của cậu quá suôn sẻ, nên tôi phải để chịu đả kích một chút, sớm nhận ra trình độ của bản thân."
Nhận tờ bảng biểu, Trần Vũ chỉ nhìn vài dòng đầu tiên đã thấy vui rồi.
"Đội vô địch có thể nhận 30 triệu tiền thưởng? Và MVP có thể nhận thêm 20 triệu tiền thưởng?"
"Đúng." Trương Thiết gật đầu: "Liếc mắt đã nhìn chằm chằm vào quán quân. Trần Vũ, cậu thật sự là quá tự cao."
"Sao vậy?" Trần Vũ nhíu mày: "Không thể đoạt quán quân sao?"
"Có thể. Nhưng là một người, phải có tự hiểu lấy mình. Giải đấu các trường đại học trên thế giới, một sự kiện mà tất cả lớp tinh anh của các trường đại học xuất sắc trên thế giới đều sẽ tham gia. Từ năm nhất đến năm thứ tư, cậu dựa vào gì để tranh quán quân? Miệng sao? Mà lại..."
"Mà lại cái gì?"
"Bát Hoang Dịch cũng sẽ tham gia." Trương Thiết cười lạnh: "Cậu còn cho rằng mình có thể cầm quán quân nữa không."
"Bát Hoang Dịch cũng tham gia hả?" Trần Vũ cuồng hỉ: "Vậy thì tôi giẫm lên hắn ta để giành được quán quân, chẳng phải tốt hơn sao?"
Trương Thiết: "..."
Ngày khai mạc giải đấu các trường đại học trên thế giới là vào tháng mười.
Thời gian còn sớm.
Sau khi điền vào biểu mẫu và đăng ký, Trần Vũ cũng quên nó luôn.
Hiện tại, cậu ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
---- Đến thành phố Đường!
Mục tiêu, tự nhiên là nhằm vào dị cảnh đảo Bồ Đề.
Cậu ta muốn nghiên cứu một cách cẩn thẩn về mối quan hệ giữa "Thế giới thực" và "Dị cảnh".
Thuận tiện để oán linh trong đó tăng cường một chút thuộc tính [ tinh thần ] ...
Dù sao thì sau này cũng muốn ma vũ song tu, tăng trưởng [ tinh thần ] là cực kỳ trọng yếu.
Trên lưng cõng mainboard BB và thanh trường kiếm, ôm lấy quyển sách hơn 2700 trang, Trần Vũ thay quần áo, đeo khẩu trang và chạy khỏi trường đại học Bắc Kinh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận