Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 237: Vật thí nghiệm (2) Chương 237: Vật thí nghiệm (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Khép sách lại, Trần Dư chỉ vào hộp cơm: "Ăn cơm trước đi, tôi sẽ hỏi sau."
"..." Cúi đầu nhẹ nhàng mở hộp cơm, Bát Hoang Diêu trầm mặc nửa ngày: "Ta nghe ba ba nói là cậu đã cứu tôi."
"Tôi chỉ bán thuốc. Là thuốc đã cứu cô."
"Giống nhau mà."
"Không giống."
"..." Bát Hoang Diêu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Vũ: "Cậu... Có phải là... Ngô..."
"Đông đông đông!"
Chưa kịp nói xong, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Trần Vũ nhíu mày: "Ai?"
"Diêu nhi tiểu muội muội. Là tôi, người ái mộ của em, Vương Bính Bính." Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.
Bát Hoang Diêu: "..."
Trần Vũ nâng trán: "Nhóc có thể đừng đến đây nữa được không? Mỗi ngày đều đến còn cần mẫn hơn tôi nữa!"
"Dựa vào cái gì mà anh có thể đến còn tôi thì không thể đến? Lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, mỹ nữ yểu điệu, quân tử hảo cầu! Cũng là người theo đuổi, anh ở đây giả bộ cái gì?" Tiếng đập cửa càng kịch liệt: "Mở cửa!"
"Đệch..." Trần Vũ bực bội đứng dậy mở cửa: "Nhóc thật sự không biết là mình mấy tuổi sao?"
"Tuổi tác thì thế nào? Tình yêu đích thực còn phụ thuộc vào tuổi tác sao? Đương nhiên, nếu tôi bốn mươi tuổi, tôi sẽ không bao giờ dè dặt như vậy! Nhất định sẽ ly hôn để cưới nàng! Nếu tôi ba mươi tuổi, tôi tình nguyện từ bỏ tất cả sự nghiệp, toàn bộ tinh lực chỉ đặt ở trên người nàng! Nếu tôi hai mươi tuổi, tôi bằng mọi giá nhất định..."
"Két két."
Trần Vũ mở cửa, từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc đang ngồi trên xe lăn, ngắt lời nói: "Đáng tiếc, nhóc chỉ có bảy tuổi."
"Bảy tuổi thì thế nào? Anh kỳ thị người bảy tuổi sao?" Đứa nhỏ trừng mắt nhìn Trần Vũ, hai cái tay nhỏ lăn bánh xe lăn: "Tránh ra."
"..." Trần Vũ tránh ra một con đường.
"Diêu Nhi tiểu muội muội à, anh tới rồi nè ~" Cậu bé lăn đến bên cửa sổ phía trước Bát Hoang Diêu, đôi mắt to long lanh: "Em thật đẹp." (tuổi trẻ tài cao)
Bát Hoang Diêu: "..."
Trần Vũ: "..."
"Còn một tháng nữa là em vào lớp 1. Khi đó, trong cuộc đời có thể có rất nhiều người phụ nữ. Nhưng em đừng lo, trong lòng anh mãi mãi chỉ có một mình em mà thôi. Bởi vì chỉ có em mới có thể để cho anh cảm nhận được cái đẹp kinh tâm động phách đến như vậy."
Bát Hoang Diêu: "..."
Trần Vũ: "..."
Cậu bé hơi cúi đầu, cực kì thân sĩ vươn ra một bàn tay: "Quý cô ưu nhã và thơm tho, anh có thể mời em nhảy một bài được không?"
"Ba!"
Trần Vũ tát bay cánh tay của cậu bé: "Hai người đều ngồi xe lăn, còn nhảy cái mẹ gì?"
"Thô lỗ."
Thằng nhóc trề môi, đưa tay cầm một cái bánh bao trong hộp cơm của Bát Hoang Diêu ra, cắn một cái, mơ hồ không rõ: "Em có biết tinh thần yêu đương của Aladin không? Tuy thân thể chúng ta không trọn vẹn nhưng linh hồn chúng ta có thể cùng nhảy múa."
Trần Vũ: "... Đó là Plato."
"Ai cũng được." Cậu bé ăn xong bánh bao, lau dầu lên chiếc trường của Bát Hoang Diêu, đẩy xe lăn quay người rời đi: "Tôi không bao giờ nhớ tên tác giả khi học tri thức, tôi chỉ nhìn vào cốt lõi của nó. Lời không hợp thì nửa câu cũng là nhiều, tạm biệt mọi người."
"Phanh."
Cậu bé chuồn mất. Còn thuận tiện đóng luôn cánh cửa.
Trần Vũ cúi đầu, nhìn cơm hộp: "Thằng trẻ trâu đó thường hay tới đây lắm sao?"
"Không." Bát Hoang Diêu lắc đầu: "Đều là khi cậu đến không bao lâu thì em ấy mới đến."
"Tôi cảm thấy thằng trẩu này đến đây chủ yếu là để trộm đồ ăn..."
"Vậy sao..."
"Nhưng mà không nên à, Những bệnh nhân có thể vào được khu cao cấp của bệnh viện đều thuộc gia đình giàu có. Sẽ không đến mức ăn trực bánh bao à?"
"Đông đông đông!"
Lúc này, cửa lại bị gõ.
"Tôi là bác sĩ Trần, tôi có thể vào không?"
Không đợi Trần Vũ trả lời, bác sĩ Trần đã đẩy cửa tiến vào, mang theo đoàn đội đến bên giường của Bát Hoang Diêu, bắt đầu kiểm tra mỗi ngày.
"Cảm thấy thân thể thế nào?"
"Tốt hơn so với hôm qua."
"Có thể hít thở sâu không?"
"Còn chưa được, phổi sẽ bị đau."
"Một mình ở trên giường lâu thì nên động hoạt chân một chút."
"Vâng..."
Sau vài phút thăm hỏi, bác sĩ Trần đã ghi chép xong, liền quay người rời đi.
Khi anh ta đi đến hành lang không xa, Trần Vũ đuổi theo: "Bác sĩ Trần, tôi muốn hỏi anh một chút chuyện."
"Ồ?" Sau khi dừng lại, vẫy tay với các trợ lý khác để ra hiệu cho họ rời đi, rồi nói: "Trần tiên sinh, cậu hỏi đi."
" Anh có thể đánh giá tổng thể về tình trạng thể chất hiện giờ của Bát Hoang Diêu được không."
"Ừm..." Bác sĩ Trần trầm ngâm, sắp xếp tìm từ: "Tóm cái váy lại là... Cô ấy hồi phục rất tốt."
" Không có phản ứng bất lợi hoặc xảy ra bất cứ tác dụng phụ nào sao?"
"Tạm thời không có phát hiện."
"Hiểu rồi." Trần Vũ gật gật đầu, lại nói: "Vậy số liệu khí hải khôi phục của cô ấy, anh có thể cho tôi một phần được không?"
"Số liệu khí hải..." Bác sĩ Trần nhíu mày, trên dưới quan sát Trần Vũ vài lần: "Cậu cần cái đó làm gì?"
"Tôi có hứng thú với việc chữa bệnh của võ giả, cho nên sớm tích lũy một chút tư liệu."
Đương nhiên là bác sĩ Trần sẽ không tin vào loại chuyện vô nghĩa này, nhưng anh ta sẽ không giống như người không có EQ mà đâm thủng chuyện này: "Được thôi, muốn lấy thì đi với tôi. Cậu muốn bao nhiêu phần đều được."

Bình Luận

0 Thảo luận