Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 296: Luật nhân loại (2) Chương 296: Luật nhân loại (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Dù sao tình hình hiện giờ là sói nhiều mà thịt chỉ có một miếng, bọn chúng đều chưa từng trải qua chuyện này.
(Tôi nghĩ chúng ta nên áp dụng hệ thống dân chủ, bỏ phiếu bầu ra một vài đại diện để ăn dùm cho mọi người. )
(không được. Tôi đề nghị hệ thống cộng sản, mọi người cùng ăn. )
(càng không được, quá nhiều người, không đủ chia. Vẫn là theo hệ thống mạnh được yếu thua đi, ai mạnh ai ăn. )
(lại càng không được! Làm sao có thể tự giết lẫn nhau được? Nếu không áp dụng hệ thống tinh anh đi, kiến thức của ai nhiều thì cho người đó ăn. )
Trần Vũ: "..."
(biện pháp này tốt à, nhưng mà so kiến thức gì? )
(còn phải nói sao? Đương nhiên là khoa học, thần học, và triết học rồi. )
(Không, theo phương pháp phân loại của Hegel, tất cả tri thức đều được quy về triết học, được chia thành triết học lôgic, triết học tự nhiên và triết học tinh thần.)
Trần Vũ: "... Ngươi. . . Các ngươi thật sự là oán linh sao?"
(Câm miệng! )×1320
Trần Vũ: "..."
(Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? )
(triết học. )
(Tôi nghĩ nếu như muốn so tài bằng kiến thức thì tinh thần của triết học là một lôi đài tốt đó. Nó dựa trên tâm lý học và bao gồm một loạt các lĩnh vực thẩm mỹ, tôn giáo, đạo đức, xã hội, luật pháp, chính trị, v.v.)
(đồng ý. )
(cái này tốt, cái này tốt. )
(đồng ý +1)
Trần Vũ lại không nhịn được: "Các người cũng không cần phiền phức như vậy, cùng nhau ăn không phải tốt hơn sao."
(ngậm miệng! )×1320
(quyết định, sử dụng triết học làm nền tảng để thảo luận về con người chúng ta. Ai nói trước?)
(Để tôi nói trước đi. Nếu như xem nhân loại như một cá thể, so thành các tế bào hoặc những hạt vi mô, thì xã hội loài người thuộc về cấu trúc vật chất ở cấp độ cao hơn. Vì nó là một vật chất, mà vật chất thì rất dễ bị hư hại từ bên trong... )
Trần Vũ: "Con mẹ nó, một lũ điên này!"
...
"Ầm!"
Ngoại giới, một bức tường bên trong thành phố Đường.
Một tiếng nổ bất ngờ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Một con dị thú cao đến ba mươi mét, đào đất mà lên, vung vẩy móng vuốt đánh sập một tòa cao ốc.
Và đây dường như là một tín hiệu.
"Ầm!"
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm..."
Ngày càng có nhiều vụ nổ xuất hiện, và giữa những ngọn lửa và làn khói dày đặc, từng cái dị thú dữ tợn lao tới.
Thành phố Đường với dân số khoảng 3 triệu người, vào lúc 9 giờ 02 phút, loạn thành một đoàn...
...
Dị cảnh, trong ý thức.
(Bài học duy nhất mà nhân loại học được từ lịch sử là không học được bất cứ cái đếch gì từ lịch sử cả. Dù ở bất kỳ hệ thống xã hội nào, trong thời kỳ áp lực và tuyệt vọng, nếu không có sự phát triển kinh tế thì sẽ gây ra những hậu quả ác liệt. Ví dụ như nhóm cuồng tín, Phi lý trí cao trào, những phần tử cực đoan tự cho mình là sứ giả của chính nghĩa...)
...
Ngoại giới, thành phố Đường.
"Không được, mình muốn chạy trốn."
Cảm nhận được dưới chân sắp nổ tung, người áo trắng điên cuồng xé xích sắt, dù cho xương cốt bị gãy "Răng rắc răng rắc " cũng làm như không nghe thấy.
"Không thể chết..."
"Bát Hoang Dịch không thể chết..."
"Chết rồi thì mọi thứ thật sự sẽ kết thúc..."
"Không thể chết được..."
"Ầm ầm..."
Cuối cùng, ngọn lửa đã thiêu rụi mọi thứ.
Hắn ta vẫn không thể tránh thoát.
...
Dị cảnh, trong ý thức.
(Nói đến nhân loại, phân tích sâu sẽ thấy rất kỳ lạ. Quá nóng lòng để nổi tiếng trong quần thể. Sau khi mất đi sự tin tưởng với đối tượng mà mình truy phủng, sẽ hết lần này đến lần khác tìm một người sùng bái khác, vòng đi vòng lại, nhưng lại không bao giờ muốn tin tưởng vào bản thân.)
(chỉ muốn tạo ra một vị thần và cầu nguyện rằng ông ấy có thể giải quyết mọi vấn đề... )
...
Ngoại giới, thành phố Đường.
Đó là từng ánh lửa ngút trời, làm nổi bật lên hàng trăm chiếc bóng khổng lồ của dị thú.
Chúng giẫm đạp, lăn lộn, xé toạc, nuốt chửng...
Tiếng la hét thảm thiết của đám đông đang hấp hối, là một chất xúc tác để không khí sợ hãi và ảm đảm bao trùm cả thành phố.
"Đội trưởng... Xong... Đều xong..."
Trước đồn cảnh sát, một cảnh sát quỳ rạp xuống đất, nhìn văn minh đang dần sụp đổ trước mặt, nước mắt lưng tròng, thần kinh suy sụp: "Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
"Mẹ nó! Còn có thể làm gì? Đương nhiên là chặn được con nào hay con đó rồi!" Cảnh sát Vương tức giận đá vào người thuộc hạ, đồng phục cảnh sát cũng không thèm mặc, anh ta cầm cây ba-ton lao về phía con dị thú gần nhất.
"Đội trưởng!" Một cảnh sát khác vất vả chạy theo: "Thỉnh cầu chi viện vũ khí nóng đi."
"Phóng tên lửa vào trong thành phố sao?"
"Thế nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, cậu không quản được chuyện này đâu, cút xa một chút!"
"Đội trưởng..."
"..." Cảnh sát Vương đột nhiên dừng lại, từ trên tay lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát giao cho thuộc hạ: " Con trai tôi sắp chào đời, nếu có thể ... giao thứ này cho nó dùm tôi."
"Đội trưởng..."
"Tạm biệt."
...
Dị cảnh, trong ý thức.
(Cuối cùng đến lượt tôi. Tất cả các bạn đều sai. Quần thể loài người chỉ luôn quanh quẩn giữa tuyệt vọng và kiêu ngạo. Chưa bao giờ có hòa bình chân chính. Điều này đã được nhân tính định sẵn. )

Bình Luận

0 Thảo luận